“Hơi hẹp hòi rồi đấy, nhật ký viết tên Tần Trụ nhiều như vậy, anh cũng có phiền gì đâu.” Mục Tư Thần nói.
Không có cảm giác bị nhìn chăm chú.
Mục Tư Thần hơi hơi mỉm cười.
Cậu vốn dĩ bị “đánh dấu”, còn có hơi lo lắng, hiện tại tồn tại đánh dấu cậu đã mặc kệ cậu, thật sự là không thể tốt hơn nữa.
Có điều cậu chỉ gọi tên của Tần Trụ mà đã bị nhìn chăm chú, điều này cũng đủ để chứng minh thực lực của cái gọi là “Tồn tại vĩ đại” của thế giới này mạnh đến thế nào.
Mặc dù là trong quyển sách này, cũng không dám trực tiếp viết tên chủ nhân của trấn Đồng Chi, chỉ dám dùng “Tồn tại vĩ đại” để miêu tả hắn.
Nếu cậu biết tên họ thật của “Tồn tại vĩ đại”, không cẩn thận nói ra thì có lẽ cũng sẽ bị nhìn chăm chú.
Đến lúc đó, có lẽ không ôn hòa giống như Tần Trụ thế này.
Hệ thống bảo cậu thắp sáng icon, xây dựng trấn nhỏ lý tưởng thuộc về chính mình, là bảo cậu chiến đấu với loại tồn tại này sao?
Mục Tư Thần nhìn cuốc chim trong tay, cảm thấy chuyện này đã không phải vấn đề khó hay không, mà là nằm mơ cũng không nên có mơ mộng hão huyền này đâu.
Cũng may cậu tựa như cũng có chút bàn tay vàng, hệ thống đưa cậu đến thế giới này cũng không để cậu lập tức chết ngay, ít nhất còn cho cậu căn phòng tương đối an toàn, chỉ là có hơi đáng sợ một tý; cho cậu con đường lấy được thông tin, nhưng mà có thể sẽ bị điên; cho cậu một cây cuốc chim, cũng không biết phải dùng vũ khí vật lý đối phó với ô nhiễm tinh thần như thế nào nữa.
Mục Tư Thần xoa xoa thái dương, so sánh sức chiến đấu của hai phe địch ta.
Bên phe cậu, một cái cuốc chim, kỹ năng “Đào Góc Tường”, sinh viên đại học có thể lực bình thường; bên phe Tồn tại vĩ đại thì có người thân cận đếm không hết, năng lực khó nói lên lời, thuộc tính chỉ cần hiểu là sẽ bị ô nhiễm ngay.
Cũng may còn không tính là tuyệt vọng.
Từ những thông tin đã biết thì có thể duy đoán, “ban ngày” đại diện cho Tồn tại vĩ đại mở mắt, “Đêm tối” đại diện cho Tồn tại vĩ đại nhắm mắt.
“Đêm tối” buông xuống, sức mạnh của Tồn tại vĩ đại sẽ tạm thời rời khỏi trấn Đồng Chi, đó cũng là thời cơ tốt để cậu hành động.
Hệ thống cũng không có bảo cậu lập tức trở thành kẻ địch của Tồn tại vĩ đại, mà là bảo cậu tìm “Trụ” để xây dựng căn nhà an toàn trước.
Nhà an toàn thì có thể hiểu được, hẳn là xây dựng một không gian không bị Tồn tại vĩ đại ăn mòn, nhưng “Trụ” lại là cái gì? Từ này có ý nghĩa là gì?
Hiện tại thông tin mà Mục Tư Thần nắm được quá ít, cậu cần tiến thêm một bước thâm nhập vào trấn nhỏ.
Phải chờ đến “Đêm tối” mới được.
Cùng với, một chuyện khác đã xảy ra.
Mục Tư Thần nhìn về phía cửa phòng, nghĩ thầm cậu đi vào thế giới này cũng một khoảng thời gian rồi, chắc phải nên đến rồi chứ?
Trong phòng không có đồng hồ, nhưng Mục Tư Thần có đeo đồng hồ, sau khi tiến vào thế giới này thì đồng hồ vẫn chạy bình thường, có thể giúp cho Mục Tư Thần phân biệt được thời gian.
Cậu nhìn thoáng qua đồng hồ, từ khi cậu tiến vào game đến giờ đã trôi qua ba tiếng, cậu cũng cảm thấy đói rồi.
Cảm giác đói khiến cho lòng của Mục Tư Thần chùng xuống, cảm thấy đói chứng tỏ thời gian đã trôi qua rất lâu, mà nếu cậu có thể dựa vào đồ ăn của thế giới này mà đỡ đói thì vô cùng có khả năng ngay cả cơ thể của cậu cũng xuyên qua rồi.
Làm không tốt đây không phải là khoang game nữa, mà chính là một cái trang bị xuyên qua rồi.
Có điều lúc này Mục Tư Thần cũng bất chấp lo chuyện ở thế giới ban đầu, việc cấp bách là sống sót.
Cậu đi đến cửa phòng, kiên nhẫn chờ đợi.
Trên tường bên cạnh cửa có treo một chiếc gương, xuyên qua ánh sáng yếu ớt, Mục Tư Thần thấy rõ ngoại hình của người trong gương giống hệt mình, ngay cả nốt ruồi trên dái tai trái cũng giống, xem ra đây thật sự là cơ thể của cậu rồi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, Mục Tư Thần tắt đèn pin, trong nhà tối đen như mực.
Tiếng bước chân ngừng ở trước của, có người gõ cửa, một giọng nam nói chuyện rất giống với đọc diễn cảm vang lên ở ngoài cửa: “Cư dân thị trấn số 629, hãy đọc to sự tích của Tồn tại vĩ đại, sau khi đọc to nửa tiếng thì mở cửa sổ nhỏ, tôi sẽ cung cấp thức ăn cho anh.”
Hóa ra người dân không chịu tín ngưỡng Tồn tại vĩ đại trong trấn Đồng Chi là sẽ bị đối xử như thế này, sau khi đọc to nội dung trong sách xong thì mới được phát đồ ăn, vì đồ ăn mà phải đọc thuộc lòng nội dung trong sách, thời gian lâu rồi, tự nhiên có thể trở thành người thân cận của Tồn tại vĩ đại.
Sau khi Mục Tư Thần trải qua thử thách phát thanh và sách, ngược lại có chút sức đề kháng với nội dung trong sách, đọc to nửa tiếng hẳn là sẽ không bị ô nhiễm tinh thần. Nhưng nếu làm như vậy, cậu sẽ bị trấn Đồng Chi nhốt nuôi, một ngày nào đó sẽ không cách nào chống lại loại ô nhiễm này.
Mục Tư Thần hắng giọng, tùy tiện đọc hai câu trong sách làm cho cậu có ấn tượng sâu sắc, cậu nói: “Đôi mắt là cửa sổ của tâm linh, đôi mắt trong sáng tượng trưng cho sự thuần khiết của tâm hồn, phải bảo vệ đôi mắt……”
Giọng cậu đột nhiên im bặt, người bên ngoài hỏi: “Sao không đọc nữa?”
Mục Tư Thần nói: “Ánh sáng mờ quá, tôi không nhìn rõ chữ trên sách.”
“Mấy dân trong trấn các người không có Tồn tại vĩ đại che chở, thị lực quá kém, anh có thể mở đèn trong phòng.” Người ngoài cửa nói.
Mục Tư Thần làm bộ làm tịch bước hai bước đến cửa ra vào, sau đó nói: “Có thể đèn bị hỏng rồi, không mở được, có phải cúp điện rồi không?”
“Nói dối! Chúng tôi đảm bảo cung cấp điện nước đầy đủ, nhất định là anh cố ý đập hư đèn, phụ lòng món quà của Tồn tại vĩ đại rồi.” Người ngoài cửa lạnh lùng nói.
Đèn trong phòng đúng là bị người ta đập hư, chỉ để lại một cái đèn pin ánh sáng mạnh này.
“Là tôi sai,” Mục Tư Thần nói, “Nhưng tôi đã bắt đầu sám hối vì hành vi của mình rồi, không có ánh đèn, mắt tôi không cách nào nhìn chữ được.”
“Tôi tìm người sửa đèn cho anh.” Người ngoài cửa nói.
“Không cần,” Mục Tư Thần vội vàng nói, “Hay là ngài tiến vào đi, với thị lực của ngài thì nhất định có thể thấy rõ chữ trên sách, đến lúc đó ngài đọc một lần, tôi đọc to theo một lần, thế nào?”
“Chúng tôi vẫn luôn dốc sức tuyên dương sự tích của Tồn tại vĩ đại, là các anh kháng cự chúng tôi bước vào.” Người ngoài cửa nói, “Anh mở cửa ra đi.”
Câu này trúng ngay mong muốn của Mục Tư Thần, cậu cầm cuốc chim đứng ở phía sau cửa, mở cánh cửa bị khóa trái.
Ánh sáng từ ngoài cửa chiếu vào, Mục Tư Thần nhìn thấy một bóng người bưng khay thức ăn chậm rãi đi vào, đưa lưng về phía cậu.
Sau khi người này hoàn toàn vào nhà, một chân Mục Tư Thần đá nhẹ lên cửa một cái, nhanh chóng khóa cửa phòng lại. Cậu chợt vung cuốc chim trong tay lên, nặng nề mà đập lên gáy người nọ.
Cậu vẫn là thủ hạ lưu tình, thay vì dùng đầu nhọn hoặc là đầu bẹp của cuốc chim, cậu lại đập ngang xuống, dùng độ cứng và trọng lượng của thanh sắt tấn công đối phương.
Mục Tư Thần không biết tấn công vật lý bình thường có thể tạo thành tổn thương cho người này hay không, có điều cậu có nắm chắc rất lớn về hành động này.
Dựa theo miêu tả trong sách, Mục Tư Thần xác định kết cấu dân cư của trấn Đồng Chi có thể chia thành những loại sau đây: Tồn tại vĩ đại, người thân cận, tùy tùng, dân trong trấn và kẻ dị đoan.
Trong đó dân trong trấn chính là người bình thường như chủ nhân nhật ký, một khi bọn họ nổi điên là sẽ biến thành tùy tùng. Kẻ dị đoan thì là một đám người vẫn còn duy trì tỉnh táo, thậm chí có năng lực chống lại ô nhiễm của Tồn tại vĩ đại.
Trong sách cũng không có nhắc đến kẻ dị đoan, nhưng Mục Tư Thần tin nhất định có một đám người như vậy, nếu không cũng không cách nào giải thích được vì sao trong phòng của chủ nhân nhật ký lại có radio đủ để chống ô nhiễm tinh thần.
Người thân cận hẳn là lãnh đạo bên trong tùy tùng, sẽ tăng thêm con mắt, nhìn miêu tả thì đã không coi là người rồi. Trong đoạn phát thanh radio nhắc đến đã dọn sạch ‘kẻ thân cận’trong trấn Tường Bình, Mục Tư Thần cho rằng người thân cận cũng cùng một loại với “kẻ thân cận” này, nói không chừng là quái vật nào đó, chỉ là khác cách xưng hô của nhân loại và tùy tùng đối với người thân cận mà thôi.
Người thân cận nhất định rất khó đối phó, nhưng tùy tùng cũng không quá mạnh.
Tùy tùng bên ngoài gọi cậu là cư dân của thị trấn, chỉ là phái người đến tẩy não cậu, cũng không cần thiết phải phái người thân cận có thực lực cao cường đến.
Hệ thống cung cấp cho cậu cuốc chim, nếu cuốc chim này ngay đến một tùy tùng bình thường cũng không thể chiến thắng thì cậu khỏi cần chơi nữa, trực tiếp từ bỏ chống cự, lớn tiếng đọc to sự tích của Tồn tại vĩ đại, cứ điên còn hạnh phúc hơn.
Mục Tư Thần có nắm chắc với lần hành động này, khoảng chừng chỉ có hai kết quả, một loại là cậu chế ngự được tùy tùng, hiểu thêm một bậc về thế giới này; một loại khác là tùy tùng chế ngự ngược lại cậu, cậu sẽ đọc to để giữ mạng, mọi người cùng nhau điên.
Kết cục nào cũng không tệ.
Quả nhiên, cuốc chim có hiệu quả.
Tùy tùng ngã thật mạnh xuống đất, trên ót gã xuất hiện một miệng vết thương, lại không chảy máu.
Mục Tư Thần không khỏi sinh ra cảm giác nguy hiểm, cậu giơ một vật lên, nhắm ngay gáy của tùy tùng rồi ấn nút mở.
Cùng lúc đó, miệng vết thương trên gáy của tùy tùng bỗng nhiên mở ra, lộ ra một con mắt dài bảy tám centimet, hung tợn mà nhìn chằm chằm Mục Tư Thần, nó phát ra âm thanh bén nhọn: “Kẻ dị đoan! Là kẻ……”
Nhưng âm thanh của gã còn chưa truyền đến thì đột nhiên im bặt.
Một luồng sáng chiếu thẳng vào con mắt khiến cho nó không cách nào mở ra được, đau đớn không chịu nổi
“Quả nhiên có ích.” Mục Tư Thần thấp giọng tự nói.
Trước đó cậu để đen pin trong ba lô, mô tả của hệ thống chính là “Một cây đèn pin rất có lực công kích, thích hợp với trấn nhỏ một cách bất ngờ”, lại kết hợp với năng lực thể hiện trên ánh mắt của Tồn tại vĩ đại, Mục Tư Thần kết luận nhắm ánh sáng mạnh ngay mắt là có thể sinh ra được hiệu quả không tưởng.
Chỉ là trong miêu tả có một câu rất vi diệu, “Thích hợp với trấn nhỏ này một cách bất ngờ” —— Rốt cuộc là ai đã nói câu này? Có phải chứng minh trấn Đồng Chi vốn không có loại đèn pin này, đèn pin đến từ bên ngoài ư?
Bí ẩn rất nhiều, cần cậu mở ra từng chút một.
Tùy tùng liều mạng giãy giụa, lại không cách nào phát ra âm thanh được.
Mục Tư Thần đạp một chân lên trên lưng của gã, đè cuốc chim trên hai chân của gã, tay của cậu cầm đèn pin rất vững, ánh sáng mạnh chiếu chính xác vào con mắt kia.
Đợi trong chốc lát, tùy tùng bất động, con mắt trên ót cũng nhắm chặt lại.
Lúc này Mục Tư Thần mới thu hồi đèn pin, xách theo cuốc chim ngồi xổm xuống kiểm tra tình huống của tên tùy tùng.
“Đừng có chết đấy, tôi không muốn tùy tùng chết đâu.” Mục Tư Thần lẩm bẩm.
【 Sức chiến đấu trước mắt của người chơi không đủ để tiêu diệt tùy tùng, hiện tại đã mở thanh Hp và thanh Mana cho người chơi. 】
Hệ thống bỗng nhiên nhắc nhở nói.
Trước mắt của Mục Tư Thần nhoáng lên, cậu nhìn thấy trên đầu tùy tùng xuất hiện hai thanh, một thanh màu đỏ, chỉ còn lại có 1/3 lượng máu. Một thanh là màu lam, đã hao hết.
Thanh Hp và thanh Mana là thuộc tính phổ biến trong game, thanh Hp* đại diện cho trị số lực sinh mệnh của người chơi, thanh Hp tiêu hao hết thì người chơi sẽ tử vong; thanh Mana màu lam đại diện cho ma lực / linh lực của người chơi, tóm lại là một loại năng lượng của năng lực đặc biệt, thanh Mana hao hết, người chơi sẽ không sử dụng được bất kỳ kỹ năng gì.
*Hp: Máu của nhân vật trong game.
Nói cách khác, tùy tùng trước mắt là một người đang bị thương nặng, lại không cách nào sử dụng năng lực tù binh đặc biệt, đây cũng điều mà Mục Tư Thần mong muốn.
“Vậy mà còn có thanh Hp và thanh Mana, thoạt nhìn càng giống game nhỉ.” Mục Tư Thần nói.
Nhưng không game không có chức năng hồi sinh, chỉ có một mạng sống để tiêu hao, cũng không khác gì hiện thực cả. Nếu thật sự bởi vì thanh Hp và thanh Mana mà xem thế giới này là giả thì mới gọi là muốn mạng đấy.
Mục Tư Thần xách tùy tùng bị thương nặng lên, kéo quần áo xuống, che đôi mắt của gã, lúc này mới yên tâm đặt gã ở trước bàn sách, dùng ga trải giường trói chặt lại, cũng chổng ngược cái cuốc chim xuống bên cạnh đầu gã.
Lúc này tùy tùng thoạt nhìn chỉ là một người đàn ông trưởng thành bình thường, nhưng Mục Tư Thần cũng không coi thường gã.
Hiện tại phương pháp chế ngự kẻ địch của cậu còn rất ít, kỹ năng duy nhất “Đào Góc Tường” còn không biết kích hoạt như thế nào, cho dù đã khống chế được tùy tùng, nhưng cũng không biết nên làm thế nào để tùy tùng tuân theo sự chi phối.
Giọng điệu của Mục Tư Thần ôn hòa nói: “Anh yên tâm, tôi không phải người xấu, tôi chỉ có mấy vấn đề muốn hỏi anh một chút thôi.”
Tùy tùng quay mặt sang một bên, cũng không nói cái gì cả.
Mục Tư Thần thở dài, hết sức khó xử, nói: “Mình cũng không muốn như vậy đâu, mình vừa mới nói với bản thân là sẽ không dựa vào Tần Trụ, mình đúng là một người nói một đằng làm một nẻo mà.”
Mặc dù có chút khó xử, nhưng Mục Tư Thần vẫn không chút do dự mở radio lên, sau đó đặt nó ở bên tai của tùy tùng.
“Đừng lúc nào cũng chú ý đến trấn Đồng Chi, chúng ta hãy cùng nhau nhìn thế giới bên ngoài đi.” Mục Tư Thần nở nụ cười thân thiện nói.