“…… Đã dọn sạch tất cả người thân cận cận ở trong trấn Tường Bình, trấn Tường Bình đã trở thành khu vực an toàn hoàn toàn vô hại. Xin những người sống sót hãy tiếp tục kiên trì, đừng để bị người thân cận cận ô nhiễm, đừng để bị trấn nhỏ nuốt chửng. Diện tích của trấn Tường Bình đang không ngừng mở rộng, chúng ta phải tin tưởng Tần Trụ, chỉ cần tin tưởng Tần Trụ thì nhất định sẽ có thể được cứu, ngài ấy là hy vọng cuối cùng của nhân loại…… Lặp lại, Tần Trụ đã dọn sạch trấn Tường Bình……”
Trong radio kiểu cũ cứ lặp đi lặp lại đoạn phát thanh này, Mục Tư Thần nghe mà nhíu mày.
Cậu không biết cuối cùng người tên Tần Trụ này mạnh đến thế nào, nhưng đặt hy vọng của cả thế giới vào một người thì chẳng phải có hơi quá nặng rồi sao?
Mục Tư Thần nhớ đến nhật ký kia, chủ nhân nhật ký đại khái chính là như vậy, bên trong căn phòng tối tăm không thấy ánh mặt trời, nghe đi nghe lại đoạn phát thanh này, thức ăn càng ngày càng ít, chờ Tần Trụ đến cứu anh ta, cuối cùng rơi vào trạng thái điên loạn.
Chủ nhân nhật ký không chỉ có phát điên, Mục Tư Thần còn lờ mờ nhìn ra được một tia hận thù trong quyển nhật ký của anh ta.
Trước khi nổi điên, anh ta cũng đã hận Tần Trụ không kịp thời tới cứu anh ta rồi.
Một người có thể tiếp nhận nhiều sự kỳ vọng và thù hận như vậy sao? Trừ khi anh ta là Thần thôi.
Đương nhiên, trong thế giới game quỷ dị này, nói không chừng thật sự có Thần.
Mục Tư Thần lắc đầu, tắt radio đi.
“Tôi sẽ không chờ mong anh đến cứu tôi đâu, Tần Trụ.” Mục Tư Thần nhỏ giọng lẩm bẩm.
Sau khi cha mẹ qua đời, Mục Tư Thần từng có một khoảng thời gian bị trầm cảm, khi đó cậu cảm thấy bản thân là người đáng thương nhất trên đời, khát khao cha mẹ sống lại ở cùng và bảo vệ cậu giống như trước; khát khao có người tới cứu vớt cậu, dẫn cậu thoát khỏi vũng bùn lầy bi quan này.
Nhưng oán trời trách đất cũng vô dụng, mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, đều có chỗ khó của mình, sự giúp đỡ của những người khác chỉ là tạm thời, muốn đứng lên, chung quy vẫn phải dựa vào sức của bản thân mình.
Năm đó Mục Tư Thần chính là lấy lại sĩ khí như vậy, giờ phút này bước vào thế giới xa lạ, cậu cũng không đòi hỏi sự trợ giúp của cái gọi là “Hy vọng cuối cùng của nhân loại”, cậu sẽ dựa vào sức mạnh của bản thân để tìm được cách trở về hiện thực.
Nếu thật sự không có cách trở về, cậu cũng phải tìm được một nơi thích hợp để cậu sinh sống ở thế giới này.
Sau khi nói lời này xong, Mục Tư Thần bỗng nhiên cảm nhận được một tầm mắt cực kỳ sắc bén rơi ở trên người mình, cậu cầm cán cuốc chim xoay người, phía sau không có gì cả.
Khác với cảm giác bị nhìn trộm trước đây.
Cảm giác bị nhìn trộm trong bóng đêm như là theo dõi xuyên qua cánh cửa, như là biết có người ở nhà bên cạnh, nhưng lại không rõ dáng vẻ và không biết vị trí cụ thể của người đó, cho nên chỉ có thể âm thầm quan sát căn phòng này.
Mà tầm mắt mới vừa rồi giống như là có người đang nhìn chằm chằm cậu, tầm mắt lộ liễu đến mức khiến cho người ta không cách nào bỏ qua.
Nhưng phía sau lưng đúng là không có ai, tầm mắt này đến từ đâu chứ? Mục Tư Thần khó có thể hiểu được.
【 Người chơi không đoán sai, cậu thật sự đã bị một tồn tại không thể diễn tả được đánh dấu. 】
Tiếng nhắc nhở của hệ thống vang .
“Cậu còn xài được à.” Mục Tư Thần nói.
【 Hệ thống sẽ chỉ nói với người chơi biết chuyện cậu đã biết, chuyện người chơi không biết, hệ thống sẽ không nhắc nhở. 】
“Vậy còn cần cậu làm gì.” Mục Tư Thần cảm thấy hệ thống này ngoại trừ bẫy người ta ra thì chả làm được cái gì cả.
【 Biết quá nhiều sẽ không có lợi cho người chơi, sau này người chơi sẽ hiểu. 】
“Không cần sau này, bây giờ tôi hiểu rồi.” Mục Tư Thần cầm quyển nhật ký và sách trên mặt bàn, suy đoán cơ bản về tình hình hiện tại của mình.
Cậu mới vừa rồi mở sách có kiến thức liên quan đến “Đôi mắt” thì sẽ cảm thấy đầu váng mắt hoa, thậm chí tinh thần rối loạn, lúc ấy cậu còn không rõ tại sao lại như vậy. Sau khi đọc nhật ký thì hiểu được tình trạng hiện giờ.
Không phải sách có vấn đề, cũng không phải kiến thức có vấn đề, mà là bản thân "hiểu" có vấn đề.
Chủ nhân nhật ký đã nhắc nhở bản thân mình vô số lần không được đọc sách, nhưng ngoài phòng lại có người thường xuyên đến bảo anh ta đọc to nội dung trong sách để kiểm tra mức độ hiểu của anh về “kiến thức” trong sách.
Mà cho đến một ngày chủ nhân nhật ký ăn luôn cả quyển sách, “hiểu” được nội dung trong sách thì anh ta đã điên rồi.
Đây là một thế giới điên cuồng, có một số nỗi sợ hãi không biết, hơn nữa sự “không biết” này là không thể nói cũng không thể hiểu, càng “hiểu” thì sẽ càng tiến đến gần hơn với những thứ “không biết” kia, từ đó rơi vào điên cuồng.
Nhưng nếu vẫn luôn không thăm dò thế giới này, không “hiểu” thì cậu sẽ giống như chủ nhân nhật ký, vĩnh viễn bị nhốt ở trong phòng này, mãi cho đến khi bị hủy diệt.
Thật là bất kể làm cái gì cũng sai.
Hơn nữa mới vừa nãy, cậu lại không biết bị thứ gì “đánh dấu”.
Mục Tư Thần xem kỹ bản thân một chút, trước mắt cậu còn có thể lý trí phân tích tình huống của thế giới này, tinh thần bình thường, chứng minh “đánh dấu” này có lẽ chỉ là một loại quan sát, chứ thực tế không làm gì cậu cả.
Một khi đã như vậy, cậu cũng tạm thời không cần suy nghĩ về chuyện “đánh dấu” này, nói không chừng “đánh dấu” không có ác ý với mình, nhưng nghĩ càng nhiều thì sẽ càng dễ bị ảnh hưởng.
Tập trung vào bản thân, giữ lý trí, ít nghe ít nghĩ, có lẽ chính là cách sống sót ở nơi này.
Mục Tư Thần ném chuyện “đánh dấu” này ra sau đầu, suy tư kế tiếp nên hành động như thế nào.
Luôn ở trong phòng là không thể được, cứ tiếp tục như vậy hoặc là sẽ đói chết hoặc là sẽ nổi điên, mặc kệ bên ngoài có nguy hiểm gì, cậu cần phải ra ngoài nhìn xem.
Nhưng cũng không thể tự đặt mình vào nguy hiểm mà không có sự chuẩn bị được.
Đầu ngón tay của Mục Tư Thần gõ nhẹ vào nhật ký, rất nhanh đã có cách.
Cậu ngồi bàn sách, mở cuốn sách viết về “đôi mắt” ra, đồng thời cũng mở radio, để radio phát đi phát lại đoạn phát thanh “hy vọng cuối cùng của nhân loại”
Loại phát lặp đi lặp lại cùng một câu nói thế này, bản thân nó sẽ có một loại hiệu quả tẩy não, giống như vậy, nội dung trên sách cũng sẽ tạo thành thay đổi với tinh thần con người.
Nếu chủ nhân nhật ký có thể dựa vào đoạn phát thanh chống đỡ đến lúc hết đồ ăn mới nổi điên, chứng minh hiệu quả tẩy não của đoạn phát thanh này có tác dụng kháng lại ô nhiễm tinh thần, có thể chống lại chứng đầu váng mắt hoa này.
Mục Tư Thần muốn sống sót, hoàn thành nhiệm vụ hệ thống game đã giao, không thể ngồi chờ chết được, không nghe không nhìn không nghĩ; nhưng một khi cậu nghe nhìn nghĩ thì sẽ nổi điên, đây là một đầu đề liều mạng.
Biện pháp duy nhất, có lẽ là lấy độc trị độc rồi.
Mục Tư Thần giơ đèn pin lên, tập trung xem nội dung trên sách, lập tức chóng mặt.
Lúc này radio truyền đến mấy câu “…… Tần Trụ…… hy vọng…… khu an toàn…… trấn Tường Bình……”, lại khiến cho Mục Tư Thần lập tức khôi phục tỉnh táo.
Cậu tận dụng sự tỉnh táo này mà nhanh chóng đọc sách.
Mục Tư Thần cảm thấy bản thân rất muốn trở về thời học cấp ba, vừa nghe bài nghe tiếng Anh vừa mệt chỉ muốn ngủ, lúc tỉnh ngủ thì lại nửa hiểu nửa không bài nghe tiếng Anh, vì vậy mà cứ dựa vào trực giác để chọn đáp án mà thôi.
Dưới sự đối đầu của hai luồng sức mạnh ở nơi này, cuối cùng Mục Tư Thần cũng xem được một nửa nội dung cuốn sách.
Quyển sách này cũng không phải viết về đôi mắt, mà là câu chuyện về một sinh vật vĩ đại nhìn chằm chằm vào nhân loại.
Tồn tại vĩ đại nhìn thấy sự khó khăn của nhân gian, mọi người không ngừng theo đuổi sự bảo vệ và ánh sáng thì không khỏi thương xót trong lòng, cho nên hắn đã dùng ánh mắt hiền từ của mình nhìn chăm chú vào nhân gian.
Khu vực mà tầm nhìn của hắn tập trung nhìn đã hình thành ra “trấn Đồng Chi” này.
Chỉ cần vẫn còn dưới ánh nhìn chăm chú của Tồn tại vĩ đại, thì cư dân của trấn Đồng Chi sẽ mãi mãi vui sướиɠ an bình hạnh phúc.
Nhưng Tồn tại vĩ đại quá mệt mỏi, ngài không có cách nào mãi mãi mở mắt được, ngài muốn nhắm mắt nghỉ ngơi. Khi ngài nhắm mắt lại, trấn Đồng Chi sẽ chìm vào trong bóng tối và tuyệt vọng.
Vì để cho Tồn tại vĩ đại vẫn luôn tỉnh táo, những người dân trong trấn quyết định trở thành đôi mắt của Tồn tại vĩ đại.
Bọn họ bảo vệ đôi mắt, cố gắng làm cho đôi mắt trở nên sáng ngời và tầm mắt trở nên sắc bén hơn. Có một số người dân trong trấn yêu sâu sắc Tồn tại vĩ đại, bọn họ nỗ lực gia tăng số lượng con mắt, dâng thị giác của mình cho Tồn tại vĩ đại, những người dân trong trấn này sẽ trở thành người thân cận của Tồn tại vĩ đại.
Trong sự yêu thương hiểu nhau của Tồn tại vĩ đại và dân chúng trong trấn, thời gian tỉnh táo của Tồn tại vĩ đại càng ngày càng dài, “Ban ngày” càng ngày càng dài, “Đêm tối” càng ngày càng ngắn.
Nhưng trong trấn dù sao cũng vẫn có một số người dị đoan không hiểu Tồn tại vĩ đại, không tin tưởng Tồn tại vĩ đại, nhưng bọn họ không phải người xấu, bọn họ chỉ là không hiểu mà thôi.
Cho nên đám dân trong trấn muốn tích cực bao dung những người dị đoan này, để nhóm người dị đoan hiểu rõ câu chuyện về sự vất vả và vĩ đại của Tồn tại vĩ đại, tuyên dương Tồn tại vĩ đại với bọn họ, cảm hóa bọn họ.
Cuối cùng sẽ có một ngày, thời điểm mà mọi người đều hiểu nhau sẽ đến, Tồn tại vĩ đại mãi mãi sẽ không ngủ, trấn Đồng Chi sẽ trở thành ngôi nhà lý tưởng của mọi người!
Xem xong quyển sách này, Mục Tư Thần đau đớn mà dụi dụi mắt.
Cậu đã sắp không nhận ra hai chữ “đôi mắt” luôn rồi.
Đồng thời, cậu cũng vô thức cầm bút lên rồi viết đầy cả mặt bàn.
Dùng đèn pin soi, trên bàn sách tràn đầy bốn chữ xiêu xiêu vẹo vẹo “đôi mắt” và “Tần Trụ”, lúc tinh thần cậu mơ hồ thì đã viết hai chữ “Đôi mắt” ở trên bàn sách, lúc này nội dung radio lại làm cậu tỉnh táo một lát, vì thế Mục Tư Thần liền viết hai chữ “Tần Trụ”.
Mục Tư Thần chỉ nhìn thoáng qua bàn sách thì lấy đèn pin ra, không dám nhìn tiếp nữa.
Cậu luôn cảm thấy mình đã chuyển tất cả ảnh hưởng vừa rồi lên trên bàn sách thông qua việc viết chữ, lúc này nếu ai có ý định muốn nhìn rõ trên bàn sách viết cái gì thì chỉ sợ sẽ nổi điên ngay.
Đây là một thế giới hỗn loạn lại điên cuồng.
Dưới ảnh hưởng của sức mạnh này, tựa như chỉ có kẻ điên mới có thể sống vui vẻ, người tỉnh táo sẽ chỉ cảm thấy đau khổ.
Nhưng cuộc sống như vậy thật sự đúng đắn sao?
Mục Tư Thần cẩn thận mà nhớ lại nội dung trong sách, có một số câu thật sự khiến người ta thật sự càng nghĩ càng thấy ớn.
Ví dụ “Người thân cận sẽ nghĩ cách tăng thêm con mắt của mình”, phải tăng thêm như thế nào? Lại ví như “Trong tình huống Tồn tại vĩ đại tỉnh táo thì vẫn luôn nhìn chăm chú vào trấn Đồng Chi”, nhìn chăm chú như thế nào, khắp nơi đều là đôi mắt của gã sao?
Mục Tư Thần thậm chí không dám nghĩ thêm về mấy vấn đề này, một khi nghĩ nữa, cậu sẽ không khống chế được xúc động muốn vẽ mắt lên cánh tay của mình.
May mà có radio ở đây.
Mục Tư Thần nhớ tới hai chữ “Tần Trụ” trên bàn thì liền cảm thấy xấu hổ, vừa mới lời thề son sắt mà tỏ vẻ sẽ không dựa vào Tần Trụ, bây giờ lại dùng tên Tần Trụ chống đỡ ô nhiễm tinh thần, đúng là có hơi xấu hổ.
“Vừa rồi là tôi không tốt, tôi sẽ tranh thủ nhanh chóng dựa vào sức lực của bản thân chiến thắng ô nhiễm, Tần Trụ.” Mục Tư Thần bảo đảm.
Khi vừa mới nói xong, cậu lại cảm nhận được một tầm mắt sắc bén không khác vừa rồi.
Tựa như có ai nhìn cậu một cái rồi lại nhìn cậu thêm một cái.
Mục Tư Thần bỗng nhiên dâng lên một suy nghĩ.
Trong vô thức cậu viết tên của Tần Trụ để đối đầu với ô nhiễm tinh thần của trấn Đồng Chi, có phải đại diện cho Tần Trụ cũng có sức mạnh tương đương với cái gọi là Tồn tại vĩ đại hay không?
Hai lần cậu nói ra “Tần Trụ” thì đều nghênh đón tầm mắt sắc bén.
“Chẳng lẽ là Tần Trụ nhìn mình à?” Mục Tư Thần thử nói ra tên này.
Quả nhiên, cảm giác bị chăm chú nhìn lại truyền đến lần nữa, nhưng tầm mắt lần này không hề sắc bén như vậy.
“Chẳng lẽ mỗi người gọi tên Tần Trụ thì Tần Trụ đều nhìn một cái sao? Chủ nhân nhật ký này viết tên Tần Trụ mấy lần, Tần Trụ cũng nhìn chủ nhân nhất ký mấy lần sao?” Mục Tư Thần hỏi.
Đồng thời, cậu lại nhận được tầm mắt bốn lần nữa.
“Tần Trụ Tần Trụ Tần Trụ Tần Trụ……” Dù sao cũng bị “đánh dấu”, Mục Tư Thần ngược lại không sợ, cậu lặp đi lặp lại cái tên này, thử xem có đúng như vậy không.
Lúc này, cậu không có cảm nhận được tầm mắt, đại khái là Tần Trụ đã mặc kệ cậu rồi.