Chương 2: Lần đầu đến Quý gia
Bây giờ ở Quý gia chỉ có mỗi Quý Minh Văn và Quý Giai Oánh ở, bác Khương ( người phụ trách đưa cô tới Quý gia ) giới thiệu với cô: “Vị này chính là ngài Quý, còn vị này là hòn ngọc quý trên tay bác Hai Quý gia. Cô chủ lớn hơn cháu vài tuổi nên cháu có thể gọi là chị.”
Quý Minh Văn năm nay mới hơn 50 tuổi, nhưng do bảo dưỡng nên nhìn cơ thể rất rắn chắc, nhìn mặt cũng không có dấu hiệu của tuổi già. Người sống đến tuổi trên 50 đều có sự sợ hãi đối với cái chết. Cho nên Quý Minh Văn sau khi ngoài 50 bắt đầu tin vào Đạo giáo (*), trên người mặc một cái phục cổ ngắn, bên dưới mặc quần dài màu đen, mang đến cho người đối diện cảm giác thâm sâu khó dò, ống quần bên dưới vừa to vừa rộng lại mang đến phong thái của người theo Đạo.
(*)Đạo giáo: hay gọi là Tiên Đạo, là một nhánh triết học và tôn giáo của Trung Quốc, được xem là tôn giáo đặc hữu chính thống của đất nước này.
Thôi Lang Nhã ngoan ngoãn chào hỏi: “Cháu chào bác Quý ạ.”
Quý Minh Văn là bề trên nhưng thật ra lại hiền từ dễ mến, ông nhìn cô từ trên xuống dưới vài lần rồi cười nói: “Không hổ là con gái của Mị Mị, cháu trông rất giống cô ấy. Tôi nghe mẹ cháu nói tên riêng của cháu là Nhã Nhã đúng không? Sau này tôi gọi cháu là Nhã Nhã được không?”
Thôi Lang Nhã vội trả lời: “Được ạ.”
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của cô thì Quý Minh Văn cũng rất hài lòng. Giống như kiếp trước ông sẽ tặng quà cho cô coi như là quà gặp mặt, là một cái vòng vàng, nhìn qua thì sẽ thấy dung tục nhưng dù sao cũng là vàng mười. Thôi Lang Nhã sau khi từ chối không được thì ngoan ngoãn nhận lấy.
Quý Giai Oánh ngồi một bên lướt điện thoại, vì là lần đầu gặp chị họ Quý gia, Thôi Lang Nhã đương nhiên muốn chủ động chào hỏi: “Em chào chị ạ.”
Quý Giai Oánh chỉ hơi ngước mắt, khoé miệng khẽ cong, coi như chào hỏi nói: “Chào em.”
Kiếp này giống hệt như kiếp trước, lúc cô mới gặp người chị họ này, Thôi Lang Nhã cũng không hề để ý gì đến cô. Không phải bài xích hay chán ghét mà đơn giản chỉ là không để ý, kiểu như cô có mặt hay không đều không quan trọng.
Đời trước, thái độ này của Quý Giai Oánh làm cô thấy không thoải mái. Nên sự đối nghịch của cô với Quý Giai Oánh cũng là bắt đầu từ lúc này.
Thôi thì kiếp trước hai người đấu đá nhiều năm như thế, cô cũng hiểu rõ con người chị ấy nên thái độ của Quý Giai Oánh bây giờ cũng không làm cô thấy hụt hẫng.
“Do anh cả đi công tác nên mấy ngày nữa mới trở về, còn anh hai thì giờ đang ở bên nhà ngoại. Mấy ngày nữa nữa tôi sẽ đưa cháu đi gặp.”
“Vâng ạ.”
Quý Minh Văn nói xong thì bảo quản gia đưa cô tới phòng đã được sắp xếp từ sớm.
Sau căn biệt thự chính to vật vã của Quý gia xây một căn biệt thự nhỏ. Nghe đồn là khi mẹ cô thành bạn gái của Quý Minh Văn thì biệt thự là sắp xếp xây cho bà. Biệt thự nhỏ này được gọi là “Đông Lâu”, toàn bộ Đông Lâu đều là của mẹ cô.
Hiện giờ ở biệt thự chính của Quý gia chỉ có Quý Minh Văn, Quý Hoài Diễn và Quý Hiên ở. Còn Quý Giai Oánh thì ở bên cạnh đó, mà Thôi Lang Nhã cứ như thế độc chiếm toàn bộ Đông Lâu.
Đông Lâu có phòng tập nhảy, phòng tập, phòng làm việc, còn xây riêng một phòng đọc. Phòng Thôi Lang Nhã ở được đổi từ phòng đọc sang phòng cô nên trông vô cùng lớn.
Tuy rằng mẹ cô không gả vào Quý gia nhưng chỉ cần nhìn cách bày trí ở Đông Lâu cũng có thể thấy Quý Minh Văn chiều bà cỡ nào, hệt như đãi ngộ dành cho nữ chủ nhân của Quý gia.
Điều không giống là so với biệt thự chính được trang hoàng chủ yếu bằng gỗ mang đến cho người ta cảm giác cổ kính thì Đông Lâu lại cho người ta cảm giác hiện đại hơn. Hơn nữa cô có thể nhìn ra căn phòng này cố ý bày trí theo phòng trước kia của cô. Giấy dán tường đổi thành màu hồng nhạt, màn với chăn nệm đều đổi thành đồ ren, trên giường còn đặt hai con gấu bông siêu to khổng lồ, đây đúng là kiểu mà con gái thích. Nhưng Quý gia lại không biết thật ra cô không thích ren cũng không thích gấu bông, ở trước mặt quản gia cô vẫn tỏ ra rằng cô rất thích.
Vì cô thích ứng rất nhanh nên đối với thói quen sinh hoạt của người Quý gia cũng không có gì quá khó khăn.
Quý Giai Oánh tuy rằng ở bên cạnh, nhưng khi ăn cơm thì cô ấy vẫn sang. Thôi Lang Nhã biết Quý Giai Oánh không để ý cô, nhưng cô không giống kiếp trước mà lấy lòng cô ấy, hai ngày cứ như thế trôi qua trong yên bình.
Thôi Lang Nhã biết buổi chiều Quý Giai Oánh thường sẽ mang thú cưng dạo, đi bên cạnh cái người "biếи ŧɦái" Quý Hoài Diễn. Có thể nói sở thích của cô ấy cũng rất khác người, nên thú cưng của Quý Giai Oánh cũng rất độc lạ, là một con rắn vàng siêu to.
Sân sau của Quý gia rất lớn, gần hồ có sân cỏ rất to, vào mùa hè cỏ mọc xanh um. Thôi Lang Nhã ngồi xổm bên trong bụi cỏ, cả người được bụi cỏ che hết.
Quý Giai Oánh với con rắn vàng quấn quanh eo cô ấy từ từ đi đến, vừa đi vừa vuốt ve đầu con rắn vàng, nói: “Bé ngoan, chờ tí nữa chị đây bắt chuột cho em ăn nhé.”
Lúc đi ngang qua bụi cỏ Quý Giai Oánh nghe được bên trong truyền ra tiếng khóc ngắt quãng, âm thanh rất nhỏ. Nhưng chạng vạng sân sau rất yên tĩnh, nên cô ấy nghe thấy rất rõ ràng.
“Ai ở bên trong? Ra đây!”
Cô ấy nghe thấy âm thanh sột soạt nhưng lại không thấy ai ra. Quý Giai Oánh nhanh chóng đến gần vạch bụi cỏ ra xem, vạch ra thì thấy Thôi Lang Nhã đang hoảng loạn trốn tránh.
“Đứng lại cho tôi!”
Cơ thể nhỏ bé của Thôi Lang Nhã khẽ run lên, vội vàng lau nước mắt rồi mới bước ra. Mặc dù cô luống cuống lau vội nước mắt, nhưng Quý Giai Oánh vẫn thấy được nước mắt trên mặt của cô.
Quý Giai Oánh nhăn mày, cười lạnh một tiếng nói: “Cô khóc ở đây? Là người Quý gia chúng tôi bắt nạt cô hay gì?”
Thôi Lang Nhã lắc đầu, cô nhút nhát sợ sệt ngẩng đầu nhìn lại, lại nhìn trúng con rắn đang quấn quanh eo cô ấy thì sợ hãi lùi lại sau. Quý Giai Oánh chỉ nhẹ nhàng sờ đầu còn con rắn, cũng không lên tiếng an ủi.
Thôi Lang Nhã không dám bước đến, cẩn thận nói: “Quý gia đối em rất tốt, em ở đây cũng cảm thấy rất tốt. Chỉ là hôm nay là sinh nhật của ba em, mẹ em đã bỏ em khi em còn rất nhỏ nên còn bé em với ba đã nương tựa vào nhau để sống, ba là người em yêu nhất trên đời. Nhưng khi em vừa lên cấp 2 ba đã không còn trên cõi đời này nữa, hôm nay là sinh nhật của ba em, em nhớ ba lắm, ba lại không còn bên nên em mới thấy tủi thân thôi ạ. Em sợ người khác thấy em khóc sẽ hiểu lầm nên mới trốn ở đây.” Cô khẽ cắn môi, cầu xin nói: “Chị, chuyện em nói đều là thật, xin chị đừng lấy chuyện em nhớ ba nói cho người khác được không ạ?”
Cô cũng không lừa Quý Giai Oánh, hôm nay đúng là sinh nhật của ba cô, mà cô cũng thật sự nhớ ba.
Cô vẫn luôn như có như không mà để ý tới biểu cảm của Quý Giai Oánh, sau đó thấy sau khi Quý Giai Oánh nghe thấy cô nói thì ánh mắt lại dần trở nên đơn sắc, giống như đang nghĩ tới việc gì đó, sau đó cok dường như thấy được cảm xúc bi thương xẹt qua nơi đáy mắt.
Quý Giai Oánh cũng giống như cô. Cô ấy lúc mới lớn đã mất mẹ, cùng với ba nương tựa sống dựa vào nhau, nhưng vài năm trước ba cô ấy cũng đã qua đời. Cho nên cô ấy với Thôi Lang Nhã giống nhau đều là cô nhi.
Sau khi ba rời khỏi thế gian Thôi Lang Nhã trở thành người cô độc, không nơi nương tựa. Tuy rằng cô còn có một người chú nhưng thím tâm địa độc ác không muốn nuôi cô lại còn lừa cô lấy hết tài sản mà mẹ cô để lại. Để lại cô bơ vơ không nơi nương tựa, nên ngay từ nhỏ cô đã học được cách lấy lòng người khác, lấy lòng chú thím, lấy lòng những người khác ở trong thôn. Chỉ có như thể cô mới có cái để ăn, cũng chỉ có thế cô mới có thể đi học.
Bây giờ cũng là dựa vào kinh nghiệm đó mà cô đã có thể dễ dàng lấy lòng người khác một cách nhuần nhuyễn. Cô lấy lòng Quý Minh Văn, lấy lòng Quý Hoài Diễn, lấy lòng quản gia, dì Thục, mọi người đều cảm thấy cô ngoan ngoãn hiểu chuyện. Có cái gì tốt sẽ để lại cho cô một phần, ngay cả Quý Hoài Diễn độc ác tàn nhẫn như thế cũng vì cô ngoan ngoãn mà nguyện ý nuôi đứa em gái không có quan hệ huyết thống này.
Nhưng ngược lại có một người dù cho cô có cố gắng lấy lòng như thế nào cũng không được, không sai, chính là Quý Giai Oánh.
Hơn nữa ánh mắt Quý Giai Oánh như thấu hồng trần, chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấu con người cô.
“Cô đúng là dối trá, chỉ biết ra vẻ!” Cô ấy từng không kiêng nể gì mà nói thẳng ra như vậy.
Nhưng thật ra nói thẳng ra chính là đối với Quý Giai Oánh không cần dùng đầu óc cũng không cần dùng quá nhiều EQ. Quý Giai Oánh tuy ngoài miệng độc ác, nói chuyện thì bộc trực nhưng đã là người Quý gia thì sao mà không thông minh linh hoạt chứ. Cho nên bảy năm ở Quý gia cô cùng với cô ấy đấu đá gay gắt, cả hai đều không ăn được miếng lợi nào, thường là gϊếŧ định 10000 bản thân tổn hại 8000.
Đời này Thôi Lang Nhã không muốn đấu đá với Quý Giai Oánh nữa. Không làm chị em cây khế được thì không đấu đá nữa cũng tốt, dù sao thì cô ấy cũng là người luôn trung thành và tận tâm đi theo Quý Hoài Diễn. Mà cô lại muốn trở thành cánh tay đắc lực của Quý Hoài Diễn nên phải kết liên minh với Quý Giai Oánh mới được.
Cái kiểu người lúc nào cũng chỉ biết lấy lòng người khác như cô, đại tiểu thư như Quý Giai Oánh chỉ cần liếc mắt thôi đã nhìn ra. Vậy thì cô dùng chân thành đổi lấy chân thành, lấy tình cảm lay động lòng người. Như thế cũng không khó gì bởi cô với cô ấy đều là cô nhi, nên cô có thể thấu hiểu cảm giác khi không cha không mẹ là như nào.
Quả nhiên, Quý Giai Oánh sau khi yên lặng một lúc thì quay ra nói với cô: “Được rồi, em đừng khóc.” Cô ấy xoa đầu cô: “Để chị đây đưa em đi uống rượu gạo bánh trôi, dì Phỉ làm món này ngon lắm đó.”
Dì Phỉ là bảo mẫu chăm sóc cô ấy từ nhỏ đến giờ.
Nhưng mà nghe được cô ấy nói lời này Thôi Lang Nhã sợ ngây cả người. Cô không nhìn nhầm đấy chứ, thế mà Quý Giai Oánh lại sờ đầu cô? Đáng sợ ở chỗ là sau khi dứt lời cô ấy đã đưa tay nắm lấy tay cô: “Đi nào, chị nắm tay em.”
Thôi Lang Nhã: “…”
Thật ra cô cũng không cần Quý Giai Oánh thương hại cô, chỉ cần cô ấy thông cảm cho người đồng cảnh ngộ sau đó sẽ không ghét bỏ cô nữa là được.
Cô cũng đâu đoán được bước đi này đâu…
Nếu mà Quý Giai Oánh biết được người cô ấy chủ động muốn nắm tay lại là kẻ thù không đội trời chung, đối thủ một mất một còn của cô ấy kiếp trước. Cô nghĩ chắc cô ấy sẽ vô cùng tức giận có khi còn còn chặt luôn cái tay đã nắm tay Thôi Lang Nhã cũng nên.
Nghĩ một tí thôi đã thấy kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi đó.
Thôi Lang Nhã hồi thần, nín khóc rồi cười đáp lai, sau đó đưa tay qua nắm lấy tay cô ấy.
Bên cạnh Quý gia cũng có một căn biệt thự khác đó là nhà của bác Hai. Sau khi bác Hai Quý gia qua đời, Quý Minh Văn vì để tiện chăm sóc cho Quý Giai Oánh nên cho người thông một cái cửa trên tường, như thế Quý Giai Oánh qua lại giữa hai nhà cũng tiện hơn.
Quý Giai Oánh cứ như thế nắm tay cô một đường đi thẳng vào biệt thự của cô ấy. Dì Phỉ đã chuẩn bị cho cô ấy một bát lớn rượu gạo bánh trôi. Quý Giai Oánh nhờ dì Phỉ lấy thêm một cái bát nữa, chia một nửa bát bánh trôi cho cô, còn cố ý chọn viên nào to bỏ vào bát của cô.
Thôi Lang Nhã: “…”
Thôi Lang Nhã nhìn hành động của cô ấy, kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm. Quý Giai Oánh giống hệt như chị gái đang chăm sóc cho em gái mình. Giờ quan hệ của cô với Quý Giai Oánh thành như này, cô cũng còn thấy ảo nữa mà…
Thì ra đấy mới là cách chính xác để làm bạn với Quý Giai Oánh, nếu đời trước mà có thể biết điều này sớm như thế thì cô đã không tốn nhiều sức như vậy. Cũng không để cả hai nhìn nhau không vừa mắt, chỉ hận sao không cho đối phương hẹo sớm một chút.
Đời trước cô vẫn luôn bị Triển gia lợi dụng để tiêu diệt Quý Hoài Diễn mà cô lại coi Quý Giai Oánh là "chân chó" của anh nên Quý Giai Oánh với cô không thể trở thành chị em cây khế được.
Nghĩ đến kiếp trước, trong lòng Thôi Lang Nhã không khỏi đau khổ.
“Em nghĩ cái gì vậy? Mau ăn đi chứ.”
Thôi Lang Nhã không xao nhãng nữa, cười với cô ấy một cái ngọt như mía lùi: “Em đang nghĩ có chị gái đúng là tuyệt nhứt.” Cô vừa nói xong lời này thì mắt cũng cụp xuống: “Thật ra em cũng có một người chị họ, nhưng chị ấy từ trước đến giờ không hề chăm sóc mà ngược lại lúc nào cũng bắt nạt em.”
“Em đừng nghĩ nhiều như vậy, em bây giờ đang ở Quý gia, không có ai dám bắt nạt em đâu. Nếu sau này gặp lại cái bà chị họ kia, chị đây nhất định thay em cho bả một bài học.”
Cô ngoan ngoãn gật gật đầu: “Vâng ạ.”
Quý Giai Oánh cảm thấy rất kỳ lạ, lúc đầu mới gặp cô ấy thấy Thôi Lang Nhã vừa đen lại quê mùa nhìn trái nhìn phải cũng không thấy điểm nào có thể làm cho người ta yêu thích. Nhưng hiện tại nhất là đôi mắt kia, cô ấy lại cảm thấy rất thuận mắt, lại còn cảm thấy rất đáng yêu nữa.
Quý Giai Oánh lại không kiềm lòng được mà xoa đầu cô.
Vài ngày sau đó, Quý Giai Oánh cứ hễ không có việc gì thì lại tới tìm cô để chơi, quan hệ của hai người cũng vì thế mà khăng khít hơn.
Quý Giai Oánh lớn hơn cô vài tuổi. Mới đầu Quý Minh Văn đưa cô ấy đi du học nước ngoài, nhưng cô ấy lại không đi mà lại chạy về. Sau khi về cũng không có gì làm, rảnh thì cược bóng đá, cược đua ngựa, không thì ngắm trai, ngày trôi qua đúng là nhàn hạ. Khi bác Hai mất thì có một cái công ty nhỏ để lại cho cô ấy. Quý Giai Oánh lười tiếp quản công ty nên giao công ty cho người có chức nghiệp giám đốc khác quản lý. Dù sao số tiền mà bác Hai để lại cho cô ấy thì có tiêu cả đời cũng không hết được, nên đại tiểu thư này theo chủ nghĩa cá mặn, ăn chơi hưởng thụ là chính, cái khác đều phụ, có thể chơi việc gì phải bán mình cho tư bản chứ.
Hôm nay, Quý Giai Oánh rủ cô đánh game sinh tồn nơi hoang dã. Ngay từ đầu cô nàng thề sống mái rằng chị đây lo được, gánh được nên bảo cô không cần lo. Nhưng khi gặp địch cô nàng lại cụp đuôi núp sau lưng cô, làm cho Thôi Lang Nhã bất đắc dĩ phải cầm giáo gánh. Mới đầu Thôi Lang Nhã còn chưa quen, nhưng sau khi Quý Giai Oánh nhiều lần thành thỏ cụp đuổi nên riết cũng thành thói quen.
Đang chơi vui vẻ, thì dì Phỉ vào nói với hai người: “Hoài Diễn về rồi, ông chủ gọi điện thoại thông báo bảo tôi đưa Nhã Nhã đến làm quen.”
“Anh cả trở về rồi!” Quý Giai Oánh ném điện thoại di động sang một bên, nắm chặt tay Thôi Lang Nhã kéo ra ngoài: “Em đừng lo, anh cả là người vô cùng dễ mến, anh ấy cũng thích em cho xem.”
Thôi Lang Nhã: “…”
Thôi Lang Nhã nghĩ tới thủ đoạn đánh đâu trúng đó của Quý Hoài Diễn ở kiếp trước giờ lại nghe hai từ “Dễ mến” làm cho không kiềm chế được mà rùng mình.
Thôi Lang Nhã bị Quý Giai Oánh kéo về phía trước, nên không ý chú cô đang lấy ra một cái gương nhỏ.
Tóc cô khá dài, tóc mái vì dài mà che khuất gần nửa khuôn mặt. Bởi vì có một thời gian cô phải đi hái chè kiếm tiền trả học phí cho nên da bị cháy nắng đen đi khá nhiều. Bây giờ nhan sắc của cô kém xa so với kiếp trước, chỉ bằng có một phần mười nhan sắc trước kia.
Cũng may do cô có đôi mắt như nai con, vừa to vừa kinh hoạt, miệng nhỏ xinh xinh, nhìn sẽ cho người ta cảm giác một bé loli đáng yêu.
Cô sửa sang lại cái đầu hơi rối kết hợp với cái cổ áo hơi nhăn nhúm. Tốt xấu gì đây cũng là lần đầu tiên ở đời này cô được gặp Quý Hoài Diễn, cô cũng phải chú ý một chút mới được.