Cho Vai Ác Một Viên Kẹo Ngọt

Chương 1: Việc cần làm

Chương 1: Việc cần làm

Dù trời đã sáng nhưng ở phía Đông cũng chỉ có một chút ánh sáng lẻ loi. Nơi không được ánh sáng chiếu tới đều chìm trong bóng tối, làm cho không gian càng thêm u ám.

Một chiếc ô tô con màu dừng trước căn biệt thự. Thôi Lang Nhã mở cửa xe chạy vào bên trong. Bước đi của cô hỗn loạn, thân hình ngả nghiêng giống như phía sau có thứ gì đáng sợ đang đuổi theo.

Bên trong biệt thự không bóng người. Thôi Lang Nhã cảm thấy rất kì lạ, rõ ràng Triển Thế Huân từng nói sẽ ở đây đợi cô. Chỗ này là chỗ hẹn bí mật giữa cô và Triển Thế Huân, không ai biết được, ngay cả Quý Hoài Diễn, người một tay che trời cũng không biết được.

Từ lúc cô lấy trộm được chìa khoá từ chỗ Quý Hoài Diễn thì đã cho người thông báo. Ngay từ đầu hai người đã bàn xong hết mọi việc, chờ sau khi xong việc thì cô sẽ đến đây tìm anh ta, tiếp đó cả hai sẽ ra nước ngoài.

“Thế Huân, Thế Huân.”

Thôi Lang Nhã tìm quanh một lúc lâu, nhưng căn phòng trống trải vắng lặng, không ai đáp lại tiếng gọi của cô.

Cô mở cửa phòng ngủ thì thấy trong phòng ngủ mọi thứ được sắp xếp ngăn nắp sạch sẽ, mọi thứ trong phòng còn nguyên trạng như trước khi đi. Quan trọng hơn là trong phòng cũng không một bóng người.

Thôi Lang Nhã lấy điện thoại ra muốn gọi. Lấy ra thì mới phát hiện điện thoại hết pin, đến bật cũng không bật được.

Triển Thế Huân đâu rồi?

Trong lúc cô đang nghĩ ngợi thì bỗng nhiên nghe được tiếng bước chân nhỏ nhẹ. Cô còn nghĩ là Triển Thế Huân, mặt vui mừng quay lại nhìn. Nhưng còn chưa kịp nhìn rõ xem người đến là ai thì bụng đã có cảm giác đau đớn khi bị vật nhọn đâm vào.

Người trước mặt cô để râu, râu đã lốm đốm bạc. Mặt ông ta chân chất, trung hậu, đến cả đám râu lốm đốm bạc kia cũng cho người đối diện cảm giác xót xa, đồng cảm.

Người trước mặt cô không phải Triển Thế Huân.

“Bác Tề?”

Hành động của Thôi Lang Nhã chậm rề rề như robot cúi đầu nhìn xuống, thì thấy con dao con trong tay bác Tề lại đang đâm vào bụng mình.

Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn nét mặt chân chất của người chăm sóc cô nhiều năm mà cảm giác như sấm bổ đỉnh đầu, vì sao bác Tề lại muốn gϊếŧ cô chứ?

Bác Tề buông lỏng tay, Thôi Lang Nhã lùi về phía sau vài bước sau đó ngã ngồi ở trên giường. Bác Tề cởi găng tay, hoàn toàn không có vẻ hoảng loạn sợ hãi sau khi gϊếŧ người, hành động cũng rất thong thả.

“Thôi tiểu thư, cô cũng đừng trách tôi, đây là do ngài Triển giao cho tôi.”

Những gì xảy ra trước mặt khiến cô sợ đơ người. Thậm chí cô còn phớt lờ cảm giác đau thấu tim gan từ bụng truyền đến.

Bác Tề vậy mà ra tay với cô?

Lại còn do ngài Triển giao cho?

“Ngài Triển? Là Triển Thế Huân sao? Làm gì có chuyện đó!”

Bác Tề cười khinh bỉ, ánh mắt nhìn cô mang vẻ thương hại: “Sao lại không chứ? Nếu không sao ngài Triển nói sẽ ở đây gặp cô lại không đến? Cô không biết rồi, bây giờ cô bị tôi xử ở đây thì ngài ấy đang cùng An tiểu thư đi du lịch nước ngoài đấy. Bây giờ Quý Hoài Diễn đã chết, thì con cờ phế như cô cũng hết giá trị để tiếp tục đứng trên bàn cờ này nữa.”

“An tiểu thư? An Nhàn?”

À người chị dịu dàng, săn sóc, vậy Triển Thế Huân với cô ta…

“Tôi không tin, sao có thể?!!”

Cô nhìn ông ta gào khản cổ, vì gân cổ nên động tới miệng vết thương, một búng máu tràn từ miệng cô trào ra.

“Quý Hoài Diễn là do cô gϊếŧ, cô vì vừa sợ hãi lại sợ phải nhận tội nên tự sát. Trên con dao cũng chỉ có dấu vân tay của cô chứ không có của tôi. Bây giờ Quý Hoài Diễn không còn, Triển gia muốn thâu tóm Lợi Hoa dễ như trở bàn tay. Nói đi cũng lại nói, cũng chỉ có cô mới giải quyết được tên ác ma Quý Hoài Diễn, tất cả mọi người đều cúi đầu 90° cảm ơn cô đấy.”

Thì ra cô chỉ là một quân cờ thôi à? Một quân cờ bị Triển gia lợi dụng để chống cự với Quý Hoài Diễn?

Cảm giác đau đớn ở miệng vết thương dần khuếch tán rộng ra. Cô cúi đầu nhìn, ngoài cửa sổ mặt trời nhô cao xua tan mây mù, ánh sáng vàng cam len lỏi rải khắp mặt đất. Cô hơi cúi người, cũng không còn khả năng di chuyển, lặng im giống như một pho tượng được điêu khắc.

Cũng không biết qua bao lâu, cô bỗng nhiên khó khăn lấy được tờ giấy trong túi ra. Tiếp đó ngẩng đầu nhìn bác Tề, khóe miệng cong cong, nhanh chóng nhét tờ giấy vào trong miệng.

Bác Tề hiểu rõ ánh mắt của cô là có ý gì, chính là cho dù tôi có chết thì các người cũng đừng mong sống. Bác Tề suy nghĩ biết chắc chắn tờ giấy mà cô nhét vào miệng rất quan trọng.

“Cô vừa nhét cái gì vào miệng?”

Cô không đáp lời, chỉ nhìn ông ta sau đó cười u ám.

Bác Tề thấy thế, không dám lại do dự, vội vàng lại gần cưỡng chế bẻ miệng cô dùng tay móc tờ giấy trong miệng cô. Sau khi tờ giấy bị móc ra, ông ta vội vàng mở ra xem, bất ngờ tờ giấy đó chỉ là phiếu mua hàng của siêu thị.

Ông ta còn chưa kịp nghĩ gì, gì chỉ thấy trước mặt một bóng người vụt qua, hành động nhanh nhẹn, không cho ông ta có cơ hội đáp trả. Ngay sau đó yết hầu truyền đến cảm giác đau đớn khi bị rạch, ông ta cụp mặt xuống thì thấy máu từ động mạch bắn ra tung toé.

Bắc Tề vội vàng dùng tay bịt lại, mắt trợn to nhìn cô. Thấy trên tay cô là con dao ông ta không lâu trước vừa đâm vào bụng cô giờ đã được rút ra.

“Cô… Cô…”

Cho dù ông ta cố gắng che chắn kĩ, nhưng máu tươi vẫn liên tục tràn ra từ các kẽ ngón tay. Cảm giác đau đớn đi cùng với sự nặng nề ập đến, ông ta trong phút chốc không chịu nổi. Lùi vài bước để dựa lưng lên bức tường phía sau, theo chân tường từ từ gục xuống, ngã ngồi trên nền đất.

Không phát ra tiếng, cũng không nói thành lời, nhưng ánh mắt ông ta lại găm chặt vào người cô.

Cô ngồi ngược sáng, đưa lưng về phía cửa sổ, nét mặt chìm trong bóng tối. Ông ta cảm thấy dường như cô đang cười, sau đó cơ thể đơ cứng đang ngồi trên giường gục xuống. Nhưng cô vẫn tiếp tục cười, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng, làm cho người ta cảm thấy vừa khùng bố vừa sởn tóc gáy.

Lúc Thôi Lang Nhã tỉnh lại thì đã thấy bản thân mình đang ngồi trong ô tô. Bên ngoài trời đã sáng bừng, tiết trời tháng 7 mang lại cảm giác oi bức, kết hợp thêm với âm thanh ồn bên ngoài.

Người ngồi ghế phụ ở đằng trước đang nói chuyện với cô: “Cháu đừng lo lắng, ngài ấy đối với cháu rất có hảo cảm. Lúc mẹ cháu còn sống thì người ngài ấy yêu nhất chính là mẹ cháu, nên chỉ cần nhìn thôi cũng cảm thấy thích cháu.”

Thôi Lang Nhã lúc này mới khôi phục lại ý thức. Bây giờ là bảy năm trước, cô đang ngồi trên ô tô đi đến Quý gia.

Cô trở về lúc thi hết học kì hai năm lớp 11. Mông lung vài ngày mới có thể chấp nhận sự thật là bản thân sống lại. Sống lại chưa được mấy tháng thì nghe được tin tức mẹ cô qua đời, ngay ngày hôm sau thì có vài người tới nhà. Nói muốn hoàn thành di nguyện trước khi mất của mẹ cô là đưa cô về Quý gia ở Hạ Thành.

Lúc cô còn rất bé mẹ cô đã ly hôn với bố. Cô sống đến 18 tuổi cũng chỉ thấy mẹ được hai lần. Một lần là lúc cô lên cấp 2, lúc đó mẹ đã mua cho cô rất nhiều quần áo với đồ ăn. Lần hai là lúc bố mất thì mẹ cô xuất hiện sau đó đưa cho cô rất nhiều tiền.

Cô đối với mẹ không có nhiều tình cảm, với cả danh tiếng của mẹ cô quanh khu này cũng không được hay. Nói bà ham giàu, bạc tình bạc nghĩa, bỏ chồng bỏ con chạy theo kẻ có tiền.

Cũng bởi vì chuyện này mà cô đối với mẹ không có nhiều hảo cảm. Nhưng lúc người Quý gia tới nói muốn đưa cô về vì để hoàn thành nguyện vọng của mẹ, thì cô cũng không như mọi người xung quanh mong đợi rằng sẽ không cúi đầu sau đó từ chối đề nghị. Cô nhận ý tốt của Quý gia, đơn giản tiền là chân ái, kiêu ngạo không cúi đầu cũng không mài ra mà ăn được, thậm chí có khả năng bản thân cô sẽ không được học đại học.

Nhưng bây giờ cô chọn đến Quý gia không phải vì tiền.

Kiếp trước, lúc cô gục trên giường thật ra chưa chết ngay được. Thậm chí lúc bác Tề từ bỏ giãy giụa mà nhắm mắt thì cô cũng chưa chết.

Lúc đang dần mất đi ý thức thì cô nhìn thấy có người chạy vào, cô nghe thấy tiếng người đó ở bên tai cô gọi liên tục.

Ô không ngờ đến lại là Quý Hoài Diễn.

Cô cảm thấy cơ thể được bế lên, cô khó khăn mở mắt nhìn người đang ôm mình. Đúng là ngoài dự kiến, thế mà lại là Quý Hoài Diễn hàng thật giá thật.

Anh đã chết rồi mà?

Thật ra cô cũng rén nên không dám gϊếŧ Quý Hoài Diễn, cô chỉ muốn rời khỏi Quý gia, thoát khỏi sự kiểm soát của Quý Hoài Diễn mà thôi. Chỉ là Triển gia lại hy vọng anh chết đi, mà cô lại là "bạn gái" của Triển Thế Huân. Vì người mình yêu nên cô không thể không đứng cùng phía với anh ta, bọn họ muốn Quý Hoài Diễn chết, cô không còn cách nào đành giúp bọn họ gϊếŧ Quý Hoài Diễn.

Nhưng trước khi rời khỏi du thuyền cô vẫn tắt bom hẹn giờ đi. Chìa khóa đã nằm trong tay cô rồi thì Triển gia sẽ có thể mở được két sắt của Quý Hoài Diễn trong đó chứa tài liệu quan trọng về sản nghiệp của Quý gia. Chỉ cần như thế thì Triển gia có thể đạp đổ được Quý Hoài Diễn, vì vậy cô cảm thấy không cần đuổi cùng gϊếŧ tận.

Cũng có thể nói đối với việc gϊếŧ người thì cô đương nhiên sẽ cảm thấy sợ hãi, chứ không hẳn do người đời gọi anh là ác ma.

Nhưng cô thật sự không ngờ được rằng khi cô ngồi trên thuyền nhỏ rời đi không lâu thì chiếc du thuyền cũng phát nổ. Ngọn lửa bùng lên tận trời, du thuyền rất nhanh đã bị nó nuốt chửng, người ở bên trong không thể có khả năng thoát nạn.

Cô đoán rằng Triển gia không yên tâm về cô, nên vẫn đề phòng để lại một chiêu cuối.

Cô dùng bản thân để dụ anh lên du thuyền, theo kế hoạch cô sẽ bỏ thuốc ngủ vào trong ly rượu của anh rồi rời đi. Người của anh toàn bộ đã bị Triển gia chặn lại, nên anh sẽ không có cơ hội mà thoát ra.

Thế mà giờ đây anh vẫn còn sống!

Ý thức của cô chậm rãi mờ dần, cảm thấy bản thân được đưa đến bệnh viện, bên tai cô vang lên đủ loại âm thanh khác nhau.

“Anh vì sao anh còn muốn cứu cô ta chứ, anh đã quên việc cô ta làm với anh sao? Cái loại người lòng lang dạ sói ngu xuẩn này chỉ muốn gϊếŧ anh thôi. Việc anh cần là băm nát cô ta rồi ném vào núi hoang vắng cho sói gặm chứ không phải đưa cô ta đến bệnh viện rồi điều tất cả bác sĩ đến cứu đâu!”

Cô nghe thấy giọng của Quý Giai Oánh. Quý Giai Oánh là em họ của Quý Hoài Diễn, cũng là người thân thiết nhất bên cạnh Quý Hoài Diễn, hay gọi cách khác là đao phủ của anh. Còn đây là biệt danh mà cô tự đặt cho cô ấy — lông chân của Quý Hoài Diễn.

Sau đó Quý Hoài Diễn đáp lại một câu như nào thì cô không nghe rõ nữa.

“Rất xin lỗi ngài Quý, cô ấy do mất máu quá nhiều, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi.”

Cô nghe được âm thanh hết rầm rồi lại xoảng, cũng không biết là ai đập vỡ cái gì.

Trong lúc mơ màng cô thấy Quý Hoài Diễn bất ngờ sát lại gần cô, trong tiềm thức đang mờ dần cô thấy được cảnh Quý Hoài Diễn đang cực kỳ giận dữ. Cái tên này như bị biếи ŧɦái vậy, người ta sẽ chẳng bao giờ nhìn ra cảm xúc thật của Quý Hoài Diễn. Giống như anh đeo một cái mặt nạ, luôn luôn thâm sâu khó dò, không dễ nắm bắt. Thế nhưng bây giờ cô lại có thể nhìn thấy cảm xúc giận dữ được biểu đạt rõ trên gương mặt ấy, tai cũng truyền đến âm thanh anh nghiến răng nghiến lợi.

“Thôi Lang Nhã, tôi còn chưa chết đâu, tỉnh nhanh mà tiếp tục gϊếŧ tôi đi, em có nghe rõ không hả?!”

Tiếp sau đó cô bị bóng tối nuốt chửng.

À thì ra anh vẫn chưa chết mà, thôi cũng là lẽ thường, tên ma quỷ như anh tinh ranh đa mưu quỷ kế, sao có thể dễ dàng bị gϊếŧ được chứ. Cô vậy mà tự cho rằng bản thân đủ thông minh, cho rằng bản thân đã thành công dẫn dụ anh sập bẫy. Chỉ sợ ngay từ bước đầu anh đã nắm rõ kế hoạch của bọn họ trong lòng bàn tay, nếu không thì sao có thể thoát khỏi du thuyền đó được chứ.

Người này tâm cơ mưu trí thủ đoạn đều cao thâm đến không lường được, có lẽ tập hợp bao nhiêu kẻ thông minh vô đối thì cũng chẳng phải đối thủ của anh.

Ầy đυ.ng đến cái tên biếи ŧɦái này đương nhiên sẽ không có cái happy ending nào rồi. Nhưng mà cô lại không nghĩ ra, cho dù cô đã tắt đi quả bom hẹn giờ thì cô vẫn là người dẫn dụ anh lên du thuyền thì cũng là đồng loã. Vậy cớ sao anh lại muốn cứu cô?

Ở với Quý Hoài Diễn nhiều năm như thế. Cô cùng lắm thì cũng chỉ là người được anh nuôi ăn không ngồi rồi, một bé gái mồ côi không cha không mẹ, đối với anh không hề có tính de doạ, sống sao cũng được. Thứ anh luôn say mê là quyền lực, là dã tâm to lớn, đối với những đồ không liên quan đến hai thứ đó anh sẽ không quan tâm.

Lấy sự hiểu biết của cô về anh thì anh biết một kẻ có ý đồ muốn gϊếŧ mình thì tuyệt đối sẽ không nể nang gì mà cho cô một cú shutdown cho rảnh nợ. Giống như Quý Giai Oánh nói, việc anh cần làm là chặt cô thành tám khúc sau đó mang vào rừng cho sói ăn, chứ không phải đưa đến bệnh viện, gọi đủ bác sĩ đến cấp cứu cho cô.

Nói đến đúng là nực cười. Người mà cô yêu say đắm thì từ đầu đến cuối chỉ coi cô là quân cờ, sự cố gắng của cô từ đầu đến cuối cũng chỉ là đá kê chân cho hạnh phúc của anh ta với người trong lòng.

Mà người cô một lòng muốn diệt trừ thì đến lúc cô cận kề cái chết lại không màng điều gì mà cứu cô.

Tuy rằng kiếp trước đến cuối cô cũng không thể cứu được nhưng sự thật là Quý Hoài Diễn đã cứu cô. Cô từ trước đến này là người ăn quả nhớ kẻ trồng cây, thù oán nhất định sẽ báo.

Kiếp trước ân tình của Quý Hoài Diễn cô không thể nào đáp lại, còn bây giờ cô sẽ giúp cho anh quãng đời còn lại phong quang vô hạn.

Cho nên… Đám người Triển gia dốc lòng dốc túi phải diệt trừ bằng được Quý Hoài Diễn. Nói anh thủ đoạn tàn nhẫn, tâm lý vặn vẹo biếи ŧɦái còn gọi anh là ác quỷ sống. Nhưng quan trọng hơn là giờ đây cô sẽ không vì cái thứ tình yêu không đáng 10 xu kia mà đối đầu với "ác quỷ". Cô chỉ muốn ngoan ngoãn đứng sau lưng ác quỷ mà thôi —

Cô nguyện vì anh phất cờ hò reo, nguyện trở thành cánh tay đắc lực của anh.

_________________

Đôi lời của editor:

Nay sốp lên cho các khứa con hàng cực cháy, cực ngọt luôn. Sốp thấy truyện khá hay mà nhiều nhà làm bỏ giữa chừng nên sốp sẽ up hoàn cho các khứa nhé.

Chúc các khứa có trải nghiệm vui vẻ khi đọc truyện ở sốp nhé.