Thôi Tiểu Tiêu chỉ ngửi ngửi một cái, liền trong lòng thầm kêu một tiếng không tốt!
Thì ra thời điểm con xà này công kích người, trước phun ra một cỗ khói độc, hun con mồi rồi sau đó mới nuốt.
Cho nên giờ cả cái sơn cốc tràn ngập độc xà, Thôi Tiểu Tiêu không kịp đề phòng nên ngửi vào chút độc, hai chân mềm nhũn, vội vã chạy ra khỏi bình chướng màu xanh biếc.
Bởi vì địa thế dốc đứng, nàng vấp ngã liên tục, vừa hay ngã ngay trước mặt của song đầu xà.
Nhìn qua cứ như là liều mình cho xà ăn thịt, đỡ cho nam nhân một chút tai hoạ.
Nam tử tuấn mỹ này dường như cũng bị cảm động, cất giọng nói: "Cô nương, không cần vội vã như vậy! Một mình ta có thể ứng phó có được, ngươi không cần xông lên phía trước!"
Thôi Tiểu Tiêu bị xà độc hun cho toàn thân tê dại nếu có thể nói, đều phải mắng ra Tam Tự Kinh!
Lẽ nào nàng thật bởi vì có mệnh cách Thập Thương, phải mất mạng ở chỗ này?
Không có thời gian nghĩ nhiều, cự xà đã ngửi thấy được mùi dịch trứng trên người nàng lưu lại, phẫn nộ trừng lớn bốn con xà nhãn to bằng đèn l*иg, giương răng nanh dữ tợn như răng cưa, điên cuồng lao về phía nàng.
Tuy Thôi Tiểu Tiêu không thể nhúc nhích, nhưng khóe mắt liếc xéo dòng suối bên cạnh, vội vã bắt đầu nhẩm đọc vận chuyển Thủy bí quyết.
E rằng người lâm vào hiểm cảnh, càng có thể kích phát tiềm năng, hoặc là trước đó đánh cuộc với đệ tử Kiếm Tông làm cho vận dụng Thủy bí quyết vận càng thêm thành thạo, lần này Thôi Tiểu Tiêu không cần tốn nhiều sức, liền điều động hai dòng nước xông thẳng về hai đầu rắn kinh khủng.
Đại xà hai đầu bị dòng nước bắn cho văng ngửa ra sau, cũng cho Tiểu Tiêu lấy được một chút hi vọng sống.
Nàng vận chuyển khí trong đan điền, thử muốn áp chế xà độc trong cơ thể, nhưng không nghĩ tới khí trong đan điền dường như đã bị hút hết, hoàn toàn trơ trọi. Cùng lúc đó, độc tính của Ma châu vốn đã phát tác một lần lại mơ hồ có xu thế đột kích.
Thôi Tiểu Tiêu phát giác, trong cơ thể mình Ma châu tựa hồ chiếm được tẩm bổ thông thường, nguyên bản ẩn núp ma tính càng phát ra trở nên cường liệt.
Nàng lập tức đoán được nguyên do ——Ma châu này mặc dù là trọc khí do Ngụy Kiếp năm đó luyện hóa ra, nhưng căn nguyên cũng là xà độc của song đầu cự xà.
Hiện tại nàng không cẩn thận hút vào xà vụ độc khí, Ma châu được tẩm bổ, nếu như tích đủ lực lượng, nói không chừng có thể đột phá kiềm chế chí âm huyết mạch của nàng, lập tức chiếm đoạt ý thức của nàng...
Đây thật là nghèo còn gặp cái eo, chuyện xui xẻo lần lượt đến.
Bởi vì khí trong đan điền từng bước suy yếu, dòng nước mà nàng khống chế cũng dần dần thu nhỏ, song đầu xà bị nước bắn cho liên tiếp lui về phía sau, đã sớm vô cùng giận dữ.
Đợi thủy thế yếu đi, sau đó hai cái đầu xà to lớn lắc lắc bọt nước, lập tức lại phóng ra xà vụ độc khí, hung thần ác sát xông thẳng tới.
Trong lúc tình thế ngàn cân treo sợi tóc, hông của Thôi Tiểu Tiêu bị một cây roi đen quấn quanh, nàng lập tức bị lôi đến bên người nam nhân.
Nam nhân trẻ tuổi này kéo Thôi Tiểu Tiêu lại bên mình, sau đó đặt nàng lên trên một tảng đá lớn, sau đó bay người về phía song đầu xà, thân hình khỏe mạnh chứng tỏ hắn không chịu chút ảnh hưởng từ xà vụ.
Thôi Tiểu Tiêu định thần nhìn về phía mũi hắn —— hèn gì độc vụ của xà này phun ra không hề ảnh hưởng đến hắn, vừa nãy hắn đã dùng loại cỏ không biết tên vo thành bó cỏ nhét vào mũi, hiển nhiên đưa đến tác dụng ngăn chặn độc vật...
Chỉ thấy hắn rút ra thanh kiếm nát rỉ sét của mình, phi thân linh động đồng thời nhún nhảy, cổ tay uốn cong, chém về phía đầu xà đang lao nhanh tới.
Tuy động tác của hắn quá nhanh, đáng tiếc phản ứng của cự xà cũng rất thần tốc, chỉ thấy hai cái đầu rắn một trái một phải, linh hoạt né tránh, đồng thời tiếp tục phun ra sương mù dày đặc màu xanh, dần dần tràn ngập khắp cả sơn cốc.
Thôi Tiểu Tiêu tránh cũng không thể tránh, chỉ có thể nín thở ngưng thần, điều động nội tức ngăn âm độc lao cuộn trào mãnh liệt trong cơ thể.
Đúng lúc này, đại xà đã bò sát mép cái hố có những cái trứng vỡ nát, trong lúc bò sát, phần bụng dính phải Trấn Hồn phù mà lúc trước Thôi Tiểu Tiêu để trên đất.
Nhị sư tỷ uy mãnh, vẽ Phù cuối cùng đã linh nghiệm! Sau khi con rắn kia bị Phù định trụ, trong chốc lát ngây ra như phỗng, không nhúc nhích.
Nhưng chỉ trong chớp mắt, Phù dường như mất đi hiệu lực, đại xà lại bắt đầu phun lưỡi.
Tuy nhiên nam tử kia lại nắm bắt được khoảnh khắc ngắn ngủi này, chỉ thấy hai đạo ánh sáng đi chuyển cực nhanh hiện lên, hai đầu xà gần như cùng lúc bị chặt rơi xuống đất, máu xà đỏ thẫm, văng tung toé khắp nơi...
Nam nhân chém đầu xà xong, bèn đi về phía bụng rắn còn đang co quắp, lần nữa giơ kiếm rạch bụng xà, moi ra một quả mật màu xanh đậm của đại xà, sau đó để nó ở đầu vai, đi tới trước mặt của Tiểu Tiêu.
Hắn rạch mật xà ra, dùng túi nước mang theo bên mình hứng chút dịch mật, đưa cho Tiểu Tiêu nói: "Mùi vị hơi tanh hôi, nhưng là giải dược xà độc cao cấp, tốt nhất một hơi uống cạn."
Nói xong, hắn đã đưa túi nước tới gần Thôi Tiểu Tiêu, lúc này độc xà đang chạy khắp tứ chi bách hài của Thôi Tiểu Tiêu, Mà châu không biết ẩn nấp ở nơi nào đang cuồng loạn giãy dụa.
Thôi Tiểu Tiêu tự biết không thể chậm trễ, lập tức uống túi nước đó nam nhân đưa tới.
Vị hiệp sĩ này nói không sai, dịch mật của xà này quả nhiên hữu dụng, không bao lâu sau, Thôi Tiểu Tiêu đã phát giác đầu ngón tay tê dại của mình lại có thể động, ngay cả cái loại cảm giác đau đớn do Ma châu âm độc phát tác cũng giảm đi không ít.
Lại uống một ngụm nước mật xà đắng thấu tim gan, Thôi Tiểu Tiêu cuối cùng thấy dễ chịu hơn, nhưng chân vẫn không thể di chuyển.
Nàng nhìn nam nhân bỏ cỏ cầu vào mũi, đột nhiên nghĩ: sao hiệp sĩ sao lại biết trước, đoán được dị vật tấn công chớp nhoáng sẽ phun độc chứ?