Chỉ là nam nhân dường như không thích bị người khác nhìn chăm chú, dưới ánh mắt si ngốc đắm đuối của Thôi Tiểu Tiêu, vẻ mặt của hắn càng trở nên băng lãnh, tận lực nghiêng mặt đi, sau đó chậm rãi nói: "Làm sao? Mặt của ta có gì không ổn hả?"
Thôi Tiểu Tiêu rốt cục đã tỉnh hồn lại, miễn cưỡng thứ hồi ánh mắt mê đắm khỏi khuôn mặt tuấn mỹ kia.
Nàng từ nhỏ gặp quá nhiều chuyện xấu xa trên thế gian, đương nhiên biết người có vóc dáng đẹp đẽ, dù là nam hay nữ, nếu như sinh ra trong gia đình nghèo khó, phần lớn đều không phải là phúc.
Xem ra nam tử này trước đây cũng bị nỗi khổ vì dung mạo quá đẹp, cho nên giờ mới không muốn lộ mặt trước người khác.
Nàng không cần phải nhắc tới chỗ không vui của người ta, tùy tiện ca ngợi người ta tuấn tú.
Nghĩ vậy, nàng dường như bâng quơ nói: "Nè... mặt của ngươi dính chút bụi, lát nữa đi lại đi lâu đi nha. Không xong, không biết chúng ta đã phá vỡ trứng của động vật gì, hay là mau chóng rời khỏi nơi này thôi."
Nam tử này dường như rất kinh ngạc trước việc Thôi Tiểu Tiêu nhanh chóng lấy lại sự tỉnh táo, rất không giống những trước kia lần đầu nhìn thấy dung mạo của hắn, đều lộ ra biểu cảm si mê, cho nên hắn hơi sửng sờ, vừa dùng vạt áo lau mặt vừa nói: "Trên người của chúng ta đều dính dịch trứng rồi, chủ của trứng này sẽ theo mùi vị truy đuổi chúng ta không tha. Sợ rằng đi bây giờ, đã không còn kịp nữa..."
Dịch trứng này mang theo một mùi ngọt ngào, nồng nặc, quả thật mùi này không dễ che giấu. Nhìn những quả trứng to lớn, mí mắt của Thôi Tiểu Tiêu giật dữ dội.
Nàng vừa nhanh chóng cởϊ áσ khoác dính dịch trứng ném xuống đất, vừa ngẩng đầu, mắt nhìn bốn phía. Dị năng nhãn bẩm sinh nhanh chõng phát hiện ở phía dưới góc đông bắc sơn cốc, dường như có vật gì đang tập kích tới.
Cảnh tượng địa long rung chuyển mặt đất, quả thực có thể khiến người ta đờ người ra ngay tại chỗ. Nhưng Thôi Tiểu Tiêu đã đoán được, cái thứ dưới đất lao nhanh đến, chính là chủ của đám trứng, chỉ là không biết là động vật gì, có thể sinh ra trứng lớn như vậy!
Nghĩ vậy, nàng quay đầu nói với nam nhân: "Hay là... chúng ta lại leo lên?"
Nam nhân nhếch khoé môi mang theo vài phần thô bỉ, lạnh lùng cúi đầu nhìn Tiểu Tiêu nói: "Cô nương hao tâm dẫn ta đến nơi này như thế, nếu như cứ như vậy đi, chẳng phải là đáng tiếc lắm sao?"
Hắn rõ ràng có ý riêng, nhưng Thôi Tiểu Tiêu không rõ là có ý gì.
Nàng hiện không có thời gian suy nghĩ sâu xa, chỉ cân nhắc lợi hại, sau đó trầm giọng nói: "Trên vách núi có truy binh, nơi đây lại có mãnh thú. Nhưng thú dù sao cũng dễ đối phó hơn người, chúng ta vẫn nên trốn ở chỗ này chớ có lên tiếng... đợi lát nữa vật kia hiện thân, ta lại dùng Định Hồn phù trấn trụ nó..."
Nói xong, nàng rút ra từ trong lòng ngực mấy tấm Định Hồn phù nhị mà sư tỷ vẽ giúp nàng—— trước đó, người của Phù Tông môn đều dựa vào săn thú gian nan duy trì sinh kế.
Định Hồn phù này dùng để săn thú hiệu quả vô cùng tuyệt vời, dù thỏ chạy nhanh hơn nữa, chỉ cần dính Định Hồn phù đặt trên mặt đất, lập tức cứng ngắc bất động, người ta có thể bình yên rung đùi chờ đợi, là có thể ăn no.
Hiện tại, Thôi Tiểu Tiêu cũng làm như vậy, rải những tấm Định Hồn phù xung quanh quả trứng vỡ, sau đó chui vào đám dây leo rậm rạp và phủ lên người mình những chiếc lá rụng.
Nàng quyết rồi, tạm thời ở chỗ này tránh một lúc, đợi lát nữa động vật kia kiểm tra trứng, dính Phù chiêu, nàng sẽ bước ra kết liễu.
Chỉ không biết là kỳ trân dị thú gì, nếu như chỉ nướng đơn giản, vậy thịt có đủ tươi mới hay không...
Nam nhân kia vẫn ngồi chơi bên cạnh, nhìn Tiểu Tiêu loi nhoi bố trí cạm bẫy như con chim sẻ bận rộn, làm như việc này không liên quan gì đến mình.
Cuối cùng, hắn mới chịu nhúc nhích, đứng dậy, đi thẳng tới bên dòng suối, rửa đi dịch trứng trên người, sau đó tìm kiếm chung quanh, đưa mắt nhìn vào một đám cỏ ba lá.
Hắn tự tay ngắt cỏ kia, vo thành hai cục, sau đó nhét vào trong mũi của mình.
Mặt nước cũng bắt đầu khẽ rung động, nam nhân cúi đầu nhìn mặt nước gợn sóng, chậm rãi đứng dậy, nhìn gò đất chạy nhanh đến từ sơn cốc xa xa, biểu tình trở nên vô cùng nghiêm túc.
Thôi Tiểu Tiêu trốn phía sau bình chướng màu xanh lục, nhưng hơi phân tâm lần nữa len lén thưởng thức dung nhan yêu nghiệt của nam tử kia.
Dù sao sau khi thoát hiểm, nàng sẽ từ biệt vị hiệp sĩ này, còn không ngắm nữa, sau này nói không chừng không còn cơ hội chứng kiến trai đẹp như vậy nữa.
Đúng lúc này, âm thanh ầm ầm phát ra từ trong lòng đất càng thêm tới gần.
Thôi Tiểu Tiêu nhanh chóng nhìn sang, sau tiếng nổ vang trời, hai đầu xà to lớn đột nhiên từ dưới nền đất nhảy vọt ra!
Lúc hai đầu xà to lớn bắn ra thật cao, mắt của Thôi Tiểu Tiêu mắt cũng càng lúc càng trừng lớn.
Xà này... lại là một con xà hai đầu, nhưng dài vô cùng.
Ở trong trí nhớ của Thôi Tiểu Tiêu, từng nghe người nói về xà như vậy. Là xà gì nhỉ? À đúng rồi! Đó chính là hai trăm năm trước, Kỳ Lão sơn Phá Hồn động - Phá Hồn Xà.
Phá Hồn Xà chính là loài lưỡng tính, có hai đầu rân, một đầu hình quả trứng, chắc là đầu xà mẹ, mà một đầu khác vừa chứng kiến trứng trong hố đều vỡ nát, bởi vì tức giận mà biến thành hình tháp tam giác, rất rõ ràng là đầu xà đực.
Không xong! Nàng... sao lại gặp quái xà trong truyền thuyết cơ chứ?
Hiện tại chỉ có thể cầu khẩn Định Hồn phù này hữu dụng, có thể định trụ thượng cổ cự mãng trong truyền thuyết.
Nam nhân kia vẫn không hề né tránh, song đầu cự xà kia đương nhiên công kích nam nhân đứng ở bên dòng suối trước.
Thân rắn to lớn bay lên cao, miệng rắn há rộng, đột nhiên toạ ra một mảng vụ khí màu xanh biếc, mang theo một mùi xà khó tả, trong khoảnh khắc, nhanh chóng tràn ngập cả cái sơn cốc.