Áo thun quanh eo bụng cũng không hiện hình, nhưng thật là có cơ bắp, cậu đã thấy qua, lúc chơi bóng rổ chuyền bóng thì thấy một chút, khi đó không lưu ý, hiện tại ngẫm lại hình như là rất đẹp, chỉ là…thật sự có tám múi hả? Ánnh mắt cậu dừng lại, phát hiện người bên cạnh nhẹ cử động, tầm mắt nâng lên, vừa vặn đối diẹn với ánh mắt Tông Khuyết nhìn qua.
Trong nháy mắt kia đầu cậu có chút ngốc, trên mặt hơi hơi nóng lên, loại cảm giác xấu hổ khi làm chuyện xấu bị bắt tại trận này cậu rất ít gặp được: “Cái kia……”
“Cái gì?” Tông Khuyết nhỏ giọng hỏi.
“Cậu thật sự có tám khối cơ bụng à?” Ngón tay Lâm Hành căng thẳng, trong nháy mắt kia hoài nghi chính mình đầu óc bị úng nước, rõ ràng là cậu muốn nói áo cậu ấy bị nhàu rồi.
Một khắc kia cậu lại có chút hiểu tâm trạng của Vương Dương thường xuyên nói câu kia: Tôi muốn đổi sang tinh cầu khác sống.
“Ừ.” Tông Khuyết đáp.
Loại sự tình này nói với nam sinh cũng không phải cái gì quá xấu hổ không thể mở miệng.
“Luyện tập như thế nào vậy?” Lâm Hành hỏi ra câu tiếp theo đã mang theo chút nhi tự sa ngã.
Tông Khuyết không hiểu lắm cảm xúc cậu kịch liệt dao động: “Không có cố ý luyện, chạy bộ, chơi bóng nhiều thì tự hiện ra.”
“À, cảm ơn.” Lâm Hành miễn cưỡng thoát khỏi xấu hổ, nghe lớp học ồn ào nói, “Giáo viên chưa lên lớp, mọi người chuẩn bị bài trước một chút.”
Lớp học an tĩnh xuống, ánh mắt cậu dừng trên mặt Tông Khuyết bình tĩnh, thấy cảm xúc cậu ấy không có biến hóa gì lớn, an tâm thu hồi ánh mắt.
Việc này hẳn là xem như bóc qua.
Vương Dương lặng lẽ quay đầu, vỗ lên sách phía trước Lâm Hành: “Ê……”
Cậu hỏi cậu ấy chưa?
“Quay lên đi, nếu không tôi ghi tên cậu đấy.” Ngữ khí Lâm Hành tương đương lạnh lùng.
Đến mức Vương Dương phải khϊếp sợ, mang theo hoài nghi đối với việc lớp trưởng bị người đoạt xá, ngoan ngoãn xoay người sang chỗ khác.
Cái gọi là gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, này không phải là Lâm Hành làm Tông Khuyết mang ôn hòa, mà là Khuyết ca làm Lâm Hành trở nên lạnh lùng.
Lâm Hành liên tục lạnh lùng như vậy tới khi chủ nhiệm lớp tiến phòng học, cô không vào dạy học, mà đứng ở cửa, thần sắc nghiêm túc nói: “Liêu Ngôn, em ra đây một chút.”
Tầm mắt mọi người chuyển hướng, Liêu Ngôn đứng dậy đi theo chủ nhiệm lớp đi ra ngoài.
Trong phòng học có trong nháy mắt ồn ào lên, chủ nhiệm lớp nói: “Tiết này tự học, Lâm Hành quản lớp kỷ luật chút.”
“Vâng.” Lâm Hành mang theo giấy bút ngồi trên bục giảng.
Lúc này đây các bạn học hiểu rõ, không tuân thủ kỷ luật là sẽ bị ghi tên.
Bút trong tay Tông Khuyết dừng lại, nhìn về phía thiếu niên trên bục giảng đang rũ mắt đọc sách.
Bánh răng vận mệnh bắt đầu chuyển động.
Trong đó một tiết điểm quan trọng chính là mẹ của Liêu Ngôn bị thương nặng nằm viện, trường học tiến hành quyên góp tiền, trong đó Lâm Hành góp nhiều nhất, mà xong việc cậu lại nhờ cha mẹ đến bệnh viện lấy danh nghĩa người từ thiện cho họ một khoản lớn tiền thuốc men.
Tài phú lộ ra ngoài trước mặt kẻ ác, khó tránh khỏi sẽ mang đến mơ ước.
Trên bục giảng truyền đến tiếng khụ nhẹ nhàng, Tông Khuyết nhìn thiếu niên trên bục giảng ra hiệu với mình, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Liêu Ngôn đi theo chủ nhiệm lớp đi ra ngoài không trở về, chương trình học vẫn như cũ tiến hành, cũng không bởi vì lớp học thiếu một người mà tạm dừng.
“Cũng không biết xảy ra chuyện gì, nghỉ nhiều tiết học như vậy.” Có vài bạn bàn tán.
“Tiến độ của chúng ta nhanh như vậy, nếu bỏ lỡ sẽ rất khó đuổi kịp đi.”
“Nghe nói nếu muốn được xét tuyển thẳng cũng sẽ xem thành tích các kì thi trong học kì đó.”
Tông Khuyết nhìn người bên cạnh đang ghi notebook nội dung giáo viên đx giảng, liệt kê ví dụ kỹ càng tỉ mỉ, biết việc học của Liêu Ngôn sẽ không dễ dàng bỏ lỡ như vậy.
Người này thiện ý cũng không chỉ là đối với cậu, làm như vậy sẽ cho tạo thêm một đối thủ mạnh cho việc xếp hạng cả khối, đối với chính cậu ấy cũng không có quá nhiều chỗ tốt, khá vậy giống như lời cậu ấy nói, có một số việc không phải một hai phải có lợi mới làm.
“Viết cho Liêu Ngôn à?” Tông Khuyết hỏi.
Lâm Hành ngẩng đầu lên tiếng: “Cũng không biết cậu ấy xảy ra chuyện gì, nếu việc học lại chậm tiến độ phỏng chừng sẽ càng sốt ruột.”
“Cậu định đưa cho cậu ta bằng cách nào?” Tông Khuyết hỏi.
“Đến xem tình huống.” Lâm Hành nói, “Hiện tại tôi cũng không biết.”
“Nếu muốn đi ra ngoài, Tôi đi cùng cậu.” Tông Khuyết nói.
Người này muốn làm cái gì là việc của cậu ấy, cậu chỉ cần phụ trách vấn đề an toàn cho cậu ấy là được.
Lâm Hành có chút nghi hoặc, nhỏ giọng hỏi: “Cậu không phải là muốn chuồn êm đi ra ngoài chơi net đi?”
Tông Khuyết trầm mặc nhìn cậu, Lâm Hành cười một chút: “Haha, biết cậu đã thay đổi, nhưng vẫn cần đến xem tình huống, nếu thật là trong nhà cậu ta xảy ra chuyện, hẳn là không nghĩ làm quá nhiều người biết.”
Gia cảnh Liêu Ngôn không tốt, trời sinh tính tình quật cường là tất cả mọi người nhìn ra, nếu thật là trong nhà xảy ra chuyện, lén lút đưa riêng cho cậu ta xác thật là phương thức tốt nhất.
“Tôi có thể không gặp cậu ta.” Tông Khuyết nói.
Ý ngoài lời chính là muốn đi theo.
Lâm Hành như suy tư gì nhìn cậu, nhỏ giọng nói: “Không nghĩ tới sau khi kết bạn cậu còn rất dính người, yên tâm đi, tuy rằng tôi viết bài cho cậu ta, nhưng hai ta mới là bạn thân nhất.”
Tông Khuyết: “……”
Thôi, để cho cậu ấy nghĩ như vậy đi.