Vì Người Rễ Tình Đâm Sâu

Chương 10: Quyển 1: Ai không lụy ôn nhu

Nhưng mà nhịn cười thật sự là một việc rất khó khăn, Lâm Hành một không nhịn được bật tiếng cười lên. “Thực buồn cười?” Tông Khuyết chuyển mắt hỏi.

Khóe môi Lâm Hành hạ xuống, thái độ đoan chính: “Không có, không buồn cười.”

Chỉ là ý cười trong mắt lại không phải khóe môi hạ xuống có thể che lấp.

Thời tiết tháng 5 thật sự hơi nóng, cho dù bật quạt, ban đêm trong phòng học hương vị cũng thật sự không dễ ngửi lắm, có người viết bài tập thường thường lại xoa mũi một chút, ngược lại là Tông Khuyết ngồi bên cửa sổ, không khí sẽ thoáng hơn một chút.

“Vẫn là ngồi bên cửa sổ tốt nhất, đông ấm hè lạnh.” Vương Dương vừa tan học đã quay đầu đáp lời, “Cậu đúng là biết chọn.”

Chỉ tiếc Lâm Hành còn sẽ cùng cậu ta nói mấy câu, nhưng Tông Khuyết một ánh mắt đều không có cho cậu ta.

Sau khi tan tiết tự học buổi tối, học sinh trên cơ bản là chạy ra bên ngoài như một tổ ong vỡ, muốn chiếm trước vị trí nhà tắm hữu hạn.

“Ahh, chạy cái gì mà chạy, trực tiếp ở trong phòng mặc cái quần xà lỏn té nước một lần không nhanh hơn đi tắm rửa à?” Bên này Vương Dương nói chuyện, bên kia Lâm Hành cùng Tông Khuyết thường thường sẽ ở trong lớp chờ cho mọi người vãn bớt cũng đã ra cửa phòng học không quay đầu lại, “Ê! Từ từ đợi tôi với!”

Tông Khuyết là vì vị trí nhà tắm, Lâm Hành thật sự chịu không nổi cảm giác cả đêm đổ mồ hôi giống như dính vào bụi đất, hít thở không thông, vội vàng cáo biệt rồi chạy ra bên ngoài.

Sức chiến đấu của các nam sinh tương đối nhanh hơn một ít, từng gian vang tiếng nước ào ào, hơi nước lượn lờ, ai cũng thấy không rõ ai.

Tông Khuyết đang ở dưới dòng nước rửa sạch bọt trên đầu, đôi mắt không mở, bỗng nhiên nghe được gian bên cạnh truyền đến tiếng gõ.

Lòng bàn tay hất nước ra sau đầu, lúc Tông Khuyết mở to mắt thấy được một cánh tay đặt tại trên cánh cửa, Vương Dương như một tên biếи ŧɦái hướng bên này xem: “Có việc?”

Bốn mắt nhìn nhau, Vương Dương cười haha: “Khuyết ca, kỳ thật buổi chiều ý tui nói không phải là nói cậu già, cậu xem tám khối cơ bụng của cậu, đậu xanh, cậu vậy mà có tám khối cơ bụng!”

Trước khi mọi người bên cạnh đều nhìn qua thì miệng cậu ta đã bị Tông Khuyết duỗi tay che lại, thẳng đến khi những lực chú ý của người khác tiêu tán mới bị buông ra.

“Kỳ thật tôi muốn xin lỗi cậu.” Vương Dương gãi gãi tóc nói, “Cậu có thể tin không?”

Tông Khuyết lẳng lặng nhìn cậu ta, chỉ đáp ba chữ: “Tôi tắm rửa.”

“À……” vẻ mặt Vương Dương mơ hồ.

……

“Sai rồi sai rồi sai rồi, Khuyết ca tui sai rồi!” cổ Vương Dương bị một tay Tông Khuyết kẹp lấy, một đường gập eo thất tha thất thểu đi trước, “Tôi nói cậu tám khối cơ bụng không phải đang khen cậu à? Được rồi được rồi được rồi, tôi không nói! Cậu coi buổi tối mới vừa tắm rửa xong lại ấp ấp ôm ôm, trong chốc lát lại đổ đày mồ hôi thì không có lời……”

Tuy rằng cậu ta nói năng lộn xộn, nhưng là nói rất có đạo lý, Tông Khuyết buông ra cổ cậu ta nói: “Không được nói bậy.”

Loại sự tình này nếu mặc kệ để cậu ta tuyên truyền, ngày mai toàn khối sẽ biết, ngày kia chính là toàn trường biết.

“Loại sự tình này……” Vương Dương đối thượng ánh mắt của cậu, nháy mắt nhấc tay thề nói, “Tốt, tôi bảo đảm không nói cho người khác, ai nói là chó.”

“Ừm.” Tông Khuyết chỉ cần cậu ta có thể chú ý thu liễm, không cần làm cho mọi người đều biết là được.

……

“Tôi nói cho cậu nghe nè, Tông Khuyết có tám múi cơ bụng.” Vương Dương thừa dịp Tông Khuyết đi WC, ghé vào cạnh Lâm Hành nhỏ giọng chia sẻ nói.

Ngòi bút Lâm Hành hơi dừng, chữ viết đến một nửa nháy mắt sai một nét, thần sắc cậu hơi hơi kinh ngạc: “Cậu, làm sao cậu biết?”

“Còn không phải là tối hôm qua, tôi tắm gian bên cạnh cậu ta đó, khó trách cậu ta đánh người tàn nhẫn như vậy, kia đều là lực lượng cơ bắp thêm vào.” Vương Dương nhéo chính mình cánh tay, miễn cưỡng véo ra một ít cơ bắp, “Đáng tiếc tui cũng không có cơ bụng, bằng không cũng có thể khoe ra cho cậu nhìn xem.”

Lâm Hành: “……”

“Nếu không cậu giúp tôi hỏi một chút cậu ta luyện tập kiểu gì mà đẹp như vậy?” Vương Dương kéo xuống tay áo của chính mình nói.

“Tôi cảm thấy chính cậu hỏi tương đối tốt.” Ánh mắt Lâm Hành liếc mắt một cái hướng lối đi nhỏ, mày giật giật.

“Mắt cậu bị gì à?” Vương Dương quan tâm một câu, thở dài nói, “Còn không phải Khuyết ca quá thẹn thùng, đều không cho tôi nói chuyện này với người khác.”

Lâm Hành nhìn về phía sau cậu ta: “……”

“Mắt cậu rút gân à?” Vương Dương hỏi.

Lâm Hành bất đắc dĩ, dùng ngòi bút chỉ chỉ phía sau, Vương Dương quay đầu qua đi, động tác quay đầu đã hơi đơ cứng, tươi cười thấy chết không sờn: “Khuyết ca, cậu đi WC về từ khi nào thế?”

Đm, ông trời muốn cậu ta chết sai!

Cảm xúc trong mắt Tông Khuyết thực bình tĩnh: “Từ lúc cậu muốn hỏi luyện tập như thế nào.”

Nhưng cậu càng bình tĩnh, Vương Dương càng sợ hãi, cậu ta nhìn Lâm Hành liếc mắt một cái, khụ khụ nói: “Lâm Hành cũng không phải người ngoài mà.”

“Ừm.” Tông Khuyết lên tiếng.

“Tôi nói đúng chứ.” Vương Dương thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng mà không thấy Tông Khuyết rời đi, trực tiếp há mồm nói, “Gâu gâu, tôi là chó.”

Ánh mắt Tông Khuyết hơi liễm, sờ lên đầu của cạu ta: “Ngoan.”

Cậu ngồi trở lại chỗ của mình, vẻ mặt Vương Dương không thể tưởng tượng sờ sờ đầu: “Đm! Bố không phải chó, mày mới……”

Lời nói đến bên miệng chính là nghẹn lại.

“Phụt.” Lâm Hành không nhịn được cười lên, “Cậu nói xem cậu trêu chọc ai không trêu.”

“Tôi còn không phải là hâm mộ sao, cậu đừng nói cậu không hâm mộ……”

Tiếng chuông đi học vang lên, học sinh mỗi người ngồi vào chỗ của mình, lớp học trong nháy mắt khôi phục an tĩnh.

Giáo viên chậm chạp chưa lên lớp, Lâm Hành vốn là đang lật xem sách của mình, nhớ tới lời Vương Dương nói, ánh mắt không tự giác dừng ở trên người Tông Khuyết.

Tông Khuyết trước kia dáng ngồi thiên hướng kiêu ngạo, nhưng hiện tại eo lưng lại phá lệ thẳng, áo ngắn tay rộng thùng thình màu đen, lộ ra cánh tay rất thon dài, không có cảm giác cơ bắp gì quá đồ sộ, nhưng nhìn lại rất hữu lực, khi cậu dùng sức ẩn ẩn có thể thấy được mạch máu, lại rất đẹp, một chút đều không dữ tợn.