Xuyên Thư Phụ Trợ Mạc Viễn

Chương 42

Lý Mộ Phong mở mắt ra, lần cuối kiểm tra lại cơ thể, khi đã chắc chắn không suất hiện ám thương gì thì mới thở phào nhẹ nhõm. Nhảy xuống khỏi giường đá, hắn vươn vai khởi động một chút lập tức những tiếng răng rắc vui tai của xương va chạm vào nhau vang lên. Bởi vì ngồi khá lâu nên hắn có chút mỏi, vặn eo bóp vai một chút thôi thì cơ thể cũng cảm thấy thoải mái không thôi. Lý Mộ Phong thở ra một tiếng than thoả mãn. Sực nhớ ra gì đó, hắn vội đưa tay lên mũi, hoá ra thật sự bị chảy máu cam...

Quan sát xung quanh một lúc, hắn nhìn vào những viên dạ minh châu lập loè xung quanh, lập tức một lần nữa bị sự xa xỉ của Hàn gia làm cho cạn lời. Nói thật thì mới lúc đầu vào đây hắn cũng rất ngạc nhiên, thậm chí là không thể tin vào mắt mình.

Khỏi phải nói đến việc trong một hang động nhỏ lại dùng đến cả chục viên minh châu quý hơn vàng thắp sáng mà thứ càng làm hắn kinh ngạc nhất chính là nồng độ linh khí ở nơi này cực kỳ dày đặc, dày đến mức suýt chút nữa hắn đã tưởng mình sẽ ngất xỉu vì quá tai hay ngộ độc linh khí.

Còn tại sao hắn lại ở đây thì cũng phải kể lại ba ngày trước, khi hắn vừa từ Linh Bảo Các trở về. Lý Mộ Phong nghĩ như thế nào cũng không vơi đi được sự bất an nhưng thân là độc giả trung thành của thể loại nam tần. Hắn tất nhiên chỉ có thể nghĩ đến việc trở nên mạnh mẽ hơn, như vậy mới có thể an tâm mà ngủ được.

Theo kinh nghiệm của hắn, hầu hết các nam chính mì ăn liền đều xuất thân bần hàn nhưng lại có một tư tưởng tự cường phấn đấu, không những vậy bọn họ còn có rất nhiều cơ duyên trời ban không ngờ tới. Mà hắn thì không có cái phúc phận như vậy, đương nhiên sẽ không đi theo con đường bò lăn bò lết trong nguy hiểm để trưởng thành này. Nhưng hắn xuyên thư cũng có lợi ích, đó là biết trước được tài nguyên và mọi biến cố xảy ra ở một số nơi nhất định, hơn nữa Hàn gia lại rất giàu có và bề thế.

Nếu đã sinh ra làm phú nhị đại thì có hai con đường điển hình để đi, đó là ỷ vào cha mẹ, gia cảnh mà hoành hành vô pháp vô thiên khắp nơi. Thứ hai là dựa vào lợi thế sẵn có như tài phú, nhân mạch để trưởng thành và lớn mạnh lên. Đương nhiên Hàn Ân chọn theo con đường thứ hai, " hắn" đã đặt nền móng rồi thì việc của hắn chính là đổ xi măng xây trụ cột vững chắc. Dù sao có một trụ cột cơ sở tốt chính là điều rất cần thiết cho bước đầu tu luyện lẫn sau này. Thậm chí còn có thể hơn cả những đồng bạn cùng trang lứa hoặc vượt cấp khiêu chiến cũng nên.

Lý Mộ Phong sau khi suy xét một lúc thì quyết định đến hỏi Liễu Tịch Vân, dù sao mẫu thân nguyên chủ tuy không phải là nguyên anh tôn giả nhưng cũng là kim đan chân nhân. Tất nhiên có dư thừa kinh nghiệm để chỉ bảo cho hắn.

Khi hắn đến thỉnh an nàng, Liễu Tịch Vân trông có vẻ rất vui, dù sao mẫu thân nào mà lại không thích áo bông tri kỷ. So với thằng nhóc Hàn Thiệu nghịch ngợm chỉ thích phá làng phá xóm, nàng càng yêu thương Hàn Ân biết làm nũng hơn một chút.

Nhưng dù sao tu vi nàng vốn đã vượt xa hắn rất nhiều, tất nhiên ngay lập tức nhận ra sự chuyển biến về tu vi của hắn.

Liễu Tịch Vân nháy mắt biến sắc, kéo Hàn Ân lại về phía mình, lập tức đặt tay lên mạch máu của hắn mà thăm dò. Lý Mộ Phong bị nàng bất ngờ tóm lấy thì không kịp phản ứng cũng không thể phản ứng, hắn chỉ có thể cứng đờ cho nàng đưa linh khí vào cơ thể mình mà kiểm tra. Thậm chí còn sợ bản thân trong vô thức phản kháng sẽ khiến nàng nghi ngờ mà kiên trì hít thở đều đặn theo nhịp, trong đầu bắt đầu đếm số từ một đến mười dời đi sự chú ý.

Cũng may Liễu Tịch Vân vốn là mẹ ruột của Hàn Ân, là người đã từng sinh dưỡng hắn trong cơ thể. Từng tất thịt của hắn đến bây giờ vẫn còn thấm đượm một chút linh khí của nàng, lại thêm nhục thịt của hắn lại cũng từ thịt của nàng mà phát triển nên. Vì vậy quá trình khá thuận lợi. Liễu Tịch Vân cau mày lại một chút, trong cơ thể nhi tử nàng không tồn tại mối nguy hiểm nào. Nhưng điều này lại càng khiến nàng nghi hoặc không thôi.

Nhi tử nàng vừa mới thăng cấp một đại cảnh giới, bây giờ lại trực tiếp thăng cấp thêm hai đại cảnh giới nữa. Chuyện này quá mức nghịch thiên, hoàn toàn không thể xảy ra được, đã vậy nàng còn không tìm ra nguyên nhân. Liễu Tịch Vân trong lòng cồn cào lo lắng, sợ Hàn Ân gặp phải chuyện gì đó, dù sao đến tu sĩ kim đan cũng không tìm ra được một chút manh mối nào thì cũng rất đáng sợ rồi. Nàng buông tay Hàn Ân ra, nghiêm nghị nhìn hắn hỏi:

" Tiểu Hàn, tu vi của con sao đột nhiên lại tăng trưởng nhanh như vậy? "

Lý Mộ Phong cứng ngắc nhìn nàng, thấy nàng không phát hiện điều gì thì thở phào. Nuốt một ngụm nước miếng lấy lại giọng nói, hắn mỉm cười đáp:

" Mẫu thân, không có chuyện gì, người không cần lo lắng. Thật ra con cũng không biết tại sao tu vi mình lại tăng lên nữa, mấy ngày trước sau khi con từ Mạc phủ trở về thì đột nhiên cảm thấy rất kỳ lạ. Sau đó thì rơi vào trạng thái lững lờ không tỉnh táo, rồi tu vi cứ vậy mà tăng lên. Con đã kiểm tra thân thể rồi, thật sự không có gì xấu cả thậm chí tinh thần con càng ngày càng tốt thêm, còn thông suốt rất nhiều khuất mắt trong tu luyện. Thậm chí đến linh cảm và giác quan cũng trở nên nhạy bén, chính xác hơn..."

Liễu Tịch Vân nghe hắn nói vậy cũng không yên lòng lắm, nàng lại hỏi:

" Con thật sự cảm thấy không khó chịu hay cơ thể có vấn đề gì sao?"

" Thật sự mà mẫu thân." Hàn Ân bất đắc dĩ cười nói.

Liễu Tịch Vân thấy hắn một mực nói vậy, lại thêm chính bản thân nàng cũng không thể xác định được vấn đề, chỉ có thể không yên lòng mà bỏ qua. Nàng nhíu mày một chút, hai tay vân vê khắn lụa trắng mềm, suy nghĩ bay bổng khiến nàng bất giác bước đi vài bước. Hàn Ân không làm phiền nàng mà đứng yên tại chỗ, hắn muốn nàng tự nghĩ đến việc hắn cảm ngộ, như vậy mới chắc chắn được.

Quả nhiên không đợi hắn chờ lâu, Liễu Tịch Vân đột nhiên kích động nắm lấy tay hắn.

" Tiểu Hàn, nếu mẹ đoán không lầm thì ngày hôm đó con đã rơi vào trạng thái cảm ngộ. Nói cho mẫu thân biết, lúc đó có phải con cảm thấy bản thân như đang ở một nơi rất rộng lớn, đã được thấy rất nhiều nhưng lại không tài nào nhớ được, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà phán đoán phải không con."

Vì chênh lệch thực lực, Lý Mộ Phong bị Liễu Tịch Vân nắm đến đau, hắn cố nhịn vui mừng nói:

" Đúng vậy mẫu thân, hôm đó ta cảm thấy như có một cái gì đó rất to lớn và vĩ đại đang dẫn dắt mình, rồi trong phút chốc màng chắn thăng cấp thả lỏng. Cứ như được nâng đỡ mà liên tiếp thăng cấp, cả người như được ngâm trong nước nóng vậy, rất thoải mái. "

Nói rồi hắn đối mắt sáng như sao trời, đặt tay lên mu bàn tay Liễu Tịch Vân, mong chờ hỏi nàng:

" Mẹ, con như vậy có phải là cảm ngộ không."

Liễu Tịch Vân trông thấy ánh mắt trông chờ của Hàn Ân, dù không thể tin được nhưng vẫn miễn cưỡng phục hồi tin thần. Tay nàng hơi run ôm chặt Hàn Ân vào lòng ấp ủ nói với hắn:

" Nhi tử của ta quả nhiên là thiên tài, ngay từ lúc sinh con ra ta đã biết rồi mà. Mười hai tuổi đã là luyện khí đại thành, đến ngay cả thiên tài thiên linh căn như Mạc Viễn cũng không làm được. Hàn Ân, con đúng là bảo vật quý giá nhất của ta, là thiên tài trăm vạn năm mới gặp được. Cảm ngộ... cảm ngộ, con ta vậy mà cảm ngộ được thiên ý ở cái tuổi này. Đây quả thật là phúc phần của Hàn gia ta ..."

" Tiểu Hàn, hài tử của mẹ, mẹ yêu con chết đi mất. Thiên tài như con thì chẳng có ai có thể xứng đôi vừa lứa cả. Người như con cho dù là thiên tử ta cũng không muốn gả đi, ta nhất định sẽ đưa con đến... đưa con đến nơi đó. Để con toả sáng như sao trời."

Liễu Tịch Vân vừa thủ thỉ vừa ôm ấp hơn hít Hàn Ân, khiến cho Lý Mộ Phong nổi hết cả da gà. Hắn không phải thật sự là Hàn Ân, cũng không phải là đứa trẻ lớn lên trong thân phận song nhi. Tất nhiên sẽ không quen được người khác đối sự một cách tình cảm như vậy. Dù sao tính cách bọn con trai hắn thường đều rất dứt khoát thoải mái, nhất về phần tình cảm thì nội liễm ít khi thể hiện ra chứ không tình cảm một cách trực tiếp nồng nàn như vậy.

Nhưng hắn cũng có thể hiểu được tại sao Liễu Tịch Vân lại kích động như thế, vì cảm ngộ ở thế giới này diễn ra rất kỳ lạ. Không phải cứ là thiên tài như thiên linh căn hay người có thể chất đặc biệt, có ngộ tính cao là có thể có được. Cảm ngộ xảy ra rất bất chợt, tựa như việc dòng chảy thời gian và không gian bị rối loạn vậy, rất hiếm thấy và không có quy luật. Theo như trong truyện Lý Mộ Phong đọc, cảm ngộ là một phiên bản kém hơn ngộ đạo của các bậc thánh nhân, nhưng nó hay ở chỗ rất hiếm có, hiếm bởi vì nó là do đích thân thiên đạo chọn ra người may mắn. Mà những người cảm ngộ được ghi nhớ trong sử sách thì từ xưa đến nay, không ai là không phải thiên tài và tất cả bọn họ đều có được một chỗ đứng, một thành công cực kỳ vang dội. Có thể nói, người cảm ngộ chính là thiên kiêu chi tử được thiên đạo chọn ra và công nhận, thậm chí là thiên vị.

Lý Mộ Phong đợi nàng vui vẻ nói xong thì cuối cùng cũng chờ được cơ hội nói lên ý định của mình.

" Mẫu thân, ta bây giờ đột nhiên nhảy lên hai đại cảnh giới. Mà trụ cột lại vững chắc, bây giờ ta không biết phải làm gì tiếp theo, người mau chỉ dạy ta một chút kinh nghiệm đi . Nha mẫu thân..."

Con cái biết cố gắng đương nhiên phận làm cha làm mẹ sẽ cảm thấy rất vui mừng, Liễu Tịch Vân ủng hộ còn không kịp nữa là. Nàng xoa đầu Hàn Ân, cười nhẹ dặn dò hắn chuyên tâm, sau đó bắt đầu giảng giải về nguyên lực cùng đan điền rồi đặc cách cho hắn dùng lệnh bài của nàng, đi vào động tu luyện của trưởng lão Hàn gia - những người có công lớn trong gia tộc để thuận lợi tu luyện. Giúp hắn nhanh chóng nắm bắt được cách chuyển hoá khí kình thành nguyên lực.

Liễu Tịch Vân về vấn đề này đặc biệt chú ý bởi nàng biết căn cơ rất quan trọng, nếu như không phải Hàn Ân năm lần bảy lượt chắc chắn bản thân có thể làm được, chỉ sợ nàng đã đến đây đích thân trông coi hắn rồi.

--------------------------------

Ở đây mình thấy xưng hô mẫu thân - ta thì xa lạ quá, không đạt đủ yêu cầu về độ thân thiết mình muốn. Mà xưng hô mẹ - con thì hơi hiện đại quá, vì vậy mình trộn cả hai lại luôn. Kiểu như lúc thể hiện tình cảm thắm thiết thì mẹ - con, còn lúc bình thường thì quay lại kiểu mẫu thân - ta.