Trò chơi này kéo dài rất lâu, từ hôn môi đến vuốt ve, anh vừa hôn vừa sờ soạng khắp người cô, kể cả cặρ √υ' căng phồng còn đang phát triển, hai cánh hoa thần bí ướŧ áŧ, thậm chí cả ngón chân nhỏ xíu của cô. Ngoại trừ bước cuối cùng, những gì nên làm và không nên làm, bọn họ đều đã làm.
Cô như mong muốn kéo Chu Trạm xuống điện thờ, nhìn anh quỳ rạp liếʍ chân cô.
Nhìn ra được, Chu Trạm cũng dần dần say mê đắm đuối với trò chơi này, trong cuộc sống của anh không còn là học tập, thể thao để thuận theo cha mẹ, anh còn có cô gái luôn có thể đưa anh lêи đỉиɦ cực lạc.
Học kỳ sau lớp mười một có một lễ trưởng thành, nhà trường rất coi trọng, yêu cầu tất cả phụ huynh phải tham gia.
Cha mẹ Chu Trạm lần đầu tiên cùng nhau tham dự hoạt động của trường học, Tùy Du từ xa nhìn một nhà ba người bọn họ, nở nụ cười khó đoán.
Đường Vi hỏi cô: “Cười cái gì?”
Tất cả mọi người trong trường, kể cả Đường Vi, không ai biết chuyện giữa cô và Chu Trạm.
“Cậu cảm thấy Chu Trạm hiện tại so với năm lớp mười có gì khác nhau?” Cô hỏi Đường Vi.
Đường Vi từng nói, Chu Trạm mặc áo sơ mi trắng lộ ra một nửa cánh tay cũng có thể khiến nữ sinh mộng xuân.
“Cậu có thể tưởng tượng cậu ấy trông như thế nào trên giường không?” Cô lại hỏi.
Đường Vi véo cô một cái, cười đến mức vẻ mặt phơi phới: “Không tưởng tượng được.”
Sự tồn tại của Chu Trạm là để cho ngàn vạn thiếu nữ nằm mơ, rất ít người nghĩ đến việc có được anh.
“Tớ cũng tưởng tượng không ra.” Tùy Du lẩm bẩm nói.
Nếu không nghĩ ra được, vậy thì khảo sát thực địa một chút.
Nửa đường đến lễ trưởng thành, cô nhắn tin cho Chu Trạm: Cậu có dám cùng tôi tham gia lễ trưởng thành không?
Qua hồi lâu, anh cũng không trả lời.
Tùy Du nhìn quanh bốn phía tìm bóng dáng của anh thì thấy anh đang đứng ở bên cạnh bục giảng, bên trái là cha mẹ anh, bên phải là chủ nhiệm lớp.
Bọn họ đang bắt chuyện, chỉ thấy Chu Trạm cười như gió xuân.
Tùy Du lấy điện thoại di động ra, bấm số của anh.
Điện thoại đã thông qua, nhưng anh không trả lời.
Cô nhìn bóng dáng anh hồi lâu, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Cho đến khi lễ trưởng thành kết thúc, phụ huynh đều rời đi, anh mới đến tìm cô.
Trên sân thể dục người đến người đi, hai người đều giấu kín suy nghĩ trong lòng.
Ra khỏi cổng trường, Tùy Du giơ tay đón xe, xe taxi dừng lại trước mặt, cô lên xe, muốn khép cửa xe lại, cửa lại bị anh bắt lấy, anh thừa dịp cô còn chưa lấy lại tinh thần, cũng lên xe theo.
Tài xế hỏi bọn họ đi đâu, hai người không ai lên tiếng.
“Bác tài, bác cứ lái về phía trước đi.” Cuối cùng, vẫn là anh mở miệng nói.
Tùy Du đang cáu kỉnh, cô biết Chu Trạm đã nhìn ra, nhưng trên đường đi, anh vẫn không nói nửa câu, mặc cho cô nổi giận.
“Dừng ở đây.” Qua một hồi lâu, anh nói.
Xe dừng lại ven đường.
“Đi ăn cơm trước.” Anh muốn kéo tay cô, Tùy Du không nhường, nhìn thoáng qua xung quanh, chỉ thấy một khách sạn năm sao.
“Đi khách sạn ăn cơm?” Cô nhếch mép một cái, hỏi.
“Bên kia đường chính là Tứ Quý Thành.” Anh nói.
“Tôi không muốn ăn cơm với cậu.” Cô lạnh lùng nhìn anh.
Chu Trạm người này từ nhỏ đến lớn tính tình đều tốt, anh chưa từng thấy qua người như Tùy Du, cô có thể phát cáu bất cứ lúc nào và bất kể nơi đâu, quả nhiên giống như tên của cô, tùy tâm sở dục, thản nhiên tự tại.
“Vậy thì làm việc khác đi.”
Chu Trạm kéo tay cô, đi vào Hilton phía sau.
Hai người lần đầu tiên tự mình ra ngoài thuê phòng, may mà hôm nay đều mang theo chứng minh thư, lễ tân liếc mắt nhìn chứng minh thư của bọn họ, rồi xác nhận ngày hôm nay, xác định tròn 16 tuổi, mới tiếp tục thao tác bên dưới.
Vào thang máy, cô uể oải hỏi: “Ngay từ đầu cậu đã không nghĩ đến việc đi ăn cơm nhỉ?”
Chu Trạm cười cười không nói gì.
Lần đầu tiên không tốt đẹp như trong tưởng tượng, khi anh cắm vào được một chút, cô đau đến nước mắt ứa ra, lớp ngụy trang của tay sành đời dày dặn kinh nghiệm đã hoàn toàn đổ nát.
“Không được, đau chết tôi rồi...”
Cô liên tiếp kêu đau, khiến Chu Trạm sợ đến mức không dám tiếp tục.
“Không làm thì cả đời này cũng không có khả năng làʍ t̠ìиɦ được.”
Tùy Du nằm ở giữa giường, cả người trần trụi, cảm giác đau đớn khiến cô nói ra những lời vô nghĩa.
“Cậu có hiểu không? Tôi vừa mới cảm giác phía dưới sắp nứt ra.” Cô quay đầu nhìn anh, vừa nhìn đã giật nảy mình.
Chu Trạm trước mắt vẻ mặt thành kính, lại tràn ngập tình yêu, đáy mắt còn có chút thương tiếc.
Vẻ mặt từ bi này ở trên mặt anh có vẻ không hợp.
“Không làm nữa.” Anh dịu dàng vuốt ve lưng cô, giống như đang dỗ trẻ con: “Chỉ cần cậu cảm thấy đau, tôi sẽ không chạm vào cậu.”
“Nhưng mà tôi nghe nói…” Tùy Du trừng mắt nhìn, rồi nói: “Thật ra làm loại chuyện này cũng có thể rất thoải mái, giống như lúc trước, cũng rất thoải mái.”
Cô đột nhiên bật dậy, hai chân quỳ gối trên giường, quay đi quay lại tìm điện thoại di động.
“Sao tôi lại quên được, mua gel bôi trơn.”
Dưới sự trợ giúp của chất bôi trơn, Chu Trạm có thể thuận lợi tiến vào, tuy rằng vẫn đau, nhưng cảm giác đau đớn kia cũng có thể tiếp nhận.
Kết thúc một khắc kia, Tùy Du nghĩ, đây mới gọi là lễ trưởng thành chân chính.
Cô mệt mỏi rã rời, nằm ở trong lòng Chu Trạm, nặng nề ngủ thϊếp đi.
*
Nếu như biết sẽ tạo ra mạng người, lúc trước cô tuyệt đối sẽ không lạc quan như thế, lúc này Tùy Du nhìn que thử thai kia nghĩ thầm.
“Làm sao bây giờ?” Cô hỏi anh.
Chu Trạm không suy nghĩ lâu liền đưa ra đáp án, anh nhìn cô, chậm rãi nói: “Chuyện này, vẫn nên nói cho cha mẹ trước.”
Vẻ mặt Tùy Du không thay đổi nhiều lắm.
Anh lại bổ sung: “Em yên tâm, anh chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm.”
Để hai người mười bảy tuổi đi xử lý chuyện này, dường như thật sự có chút không thực tế.
Tùy Du gật đầu: “Vậy trước hết... nói cho ba mẹ em biết đi.”
Nhà của Tùy Du sống trong một khu biệt thự ở trung tâm thành phố, cô là con gái duy nhất trong nhà, bao năm qua được nuông chiều hư hỏng, mọi thứ đều tự cho mình là trung tâm.
Hai năm trước khi lên lớp mười, cô bắt đầu chú trọng việc riêng tư, hy vọng cha mẹ không tham gia quá nhiều vào cuộc sống của cô, đề xuất muốn ở riêng với cha mẹ.
Vì thế lúc ấy Tùy Phú mua tòa nhà bên cạnh, hai tòa nhà thông nhau, Tùy Du tự mình ở một căn, ông và vợ ở tòa nhà bên cạnh.
Có thể sở hữu hai biệt thự ở trung tâm thành phố, thảo nào Tùy Du có thể hoành hành ở trường học.
Cho dù Chu Trạm đã quen nhìn những cảnh tượng lớn, nhưng vẫn hơi khϊếp sợ với tài lực của nhà cô.
Hai người lăn lộn hơn một năm nay, nhưng bọn họ chỉ nghiên cứu chút chuyện trên giường kia, chuyện khác ngược lại chưa từng đi sâu vào trao đổi qua.
Lần đầu tiên đến nhà, lại là dưới tình huống như vậy, Chu Trạm cảm thấy không thể đi với hai tay trống trơn, muốn mang theo chút quà gì đó, Tùy Du chỉ vào bụng mình, chế nhạo nói: “Quà ở đây.”
Chu Trạm thấy cô hoảng hốt cũng chỉ vài phút trong nhà vệ sinh, trước mắt lại khôi phục bộ dạng khinh cuồng vô tâm vô phế như thường ngày.
Trong lòng anh dễ chịu hơn một chút.
Việc này nói cho cùng là lỗi của anh, anh có thể gánh vác trách nhiệm lớn nhất, nhưng trước mắt anh không thể chia sẻ nỗi thống khổ của cô.
Mang thai đối với một người phụ nữ đủ độ tuổi sinh con mà nói đều là một chuyện vô cùng gian khổ, huống chi cô vừa mới trưởng thành.
Cô vẫn còn là một đứa trẻ.