Tùy Phú và Vương Lâm đều ở nhà.
Nhìn thấy bọn họ cùng nhau trở về, hai ông bà có chút kinh ngạc, lời nói kế tiếp của con gái càng làm cho đôi mắt bọn họ tối sầm.
“Cha mẹ, con mang thai, đứa bé là của anh ấy.” Tùy Du chỉ vào người con trai bên cạnh, nói xong, liền thấy cha mẹ cô thay đổi sắc mặt.
“Con nói cái gì?” Tùy Phú nhíu mày.
“Con đói bụng, trong nhà có gì ăn không?” Cô trả lời một nẻo.
“Đi vào, vào trong rồi nói.” Vương Lâm vội vàng hoà giải: “Muốn ăn gì?”
“Muốn cha làm bún xào, trứng gà, chân giò hun khói, thịt nạc, bắp nữa.”
Đáng thương cho Tùy Phú, tâm trạng đang bất ổn nhưng còn phải vào bếp vội vàng xào cho con gái một phần bún gạo.
Trên bàn ăn, Chu Trạm và Tùy Du ngồi một bên, Vương Lâm ngồi đối diện bọn họ.
So với sự kích động của Tùy Phú, Vương Lâm nhìn qua bình tĩnh hơn rất nhiều.
Bà thậm chí còn đưa cho Chu Trạm một lon coca lạnh.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Vương Lâm hỏi.
“Mang thai.” Tùy Du lặp lại.
Chu Trạm cảm thấy không khí có chút kỳ quái, anh sờ mũi, chân thành nói: “Dì à, xin lỗi.”
“Không phải... sao lại... mang thai?” Vương Lâm hiển nhiên vẫn còn có chút mơ hồ.
“Lúc trước mẹ mang thai với cha con như thế nào thì bây giờ con chính là mang thai như thế đó.”
Tùy Phú vừa đang mở cửa phòng bếp, nghe xong, huyết áp lại tăng vọt.
Chu Trạm còn muốn nói gì đó, Tùy Du kéo anh một cái: “Anh ra ngoài, em nói chuyện với cha mẹ.”
“Cậu ta không thể đi ra ngoài!” Tùy Phú tức giận nói.
Điều mà phụ huynh sinh con gái sợ nhất có lẽ chính là điều này.
Tùy Du nổi tiếng là con gái nhà giàu, không ngờ cô gái này lại có một ngày như vậy.
“Chuyện này không nghiêm trọng như vậy!” Tùy Du ăn một miếng bún xào, nuốt xuống lại nói: “Hoặc là sinh ra, hoặc là bỏ, chỉ đơn giản như thế.”
Chu Trạm ở một bên nghe cô nói ra những lời hời hợt này, trong lòng có chút khó chịu, nhưng anh không biểu hiện ra ngoài.
Tùy Phú rút một tờ giấy, lau mồ hôi, ngón tay chỉ về phía Chu Trạm: “Tôi vẫn luôn khen cậu, khen cậu bé này thành tích tốt, nhân phẩm tốt, cậu thế mà, sao cậu có thể để xảy ra chuyện như vậy?”
Cho đến nay, đây có lẽ là ngày chật vật nhất trong cuộc đời của Chu Trạm.
Trước đây, anh cho rằng mỗi một đề đều có cách giải, cho dù không có đáp án chính xác, cũng có thể biện chứng để trả lời.
Nhưng duy nhất chỉ có chuyện này, bất kể là tán thành hay là phản đối, anh đều là tên đầu sỏ gây nên.
“Cháu sẽ về thương lượng với cha mẹ, chuyện này ngài muốn xử lý thế nào, chúng cháu...... đều chấp nhận.”
“Có thể xử lý như thế nào? Thật sự giống như con bé nói, phá bỏ sao? Điều này rất tổn thương cơ thể! Sinh ra? Hai đứa là đứa trẻ chỉ mới mười bảy tuổi, vừa vặn sắp phải dự thi đại học...”
“Cha đừng làm ồn.” Tùy Du ngắt lời cha: “Cha để cho lỗ tai con thanh tịnh, ôi mẹ ơi, bụng con hơi đau.”
Vương Lâm vội vàng đứng dậy đỡ cô, rồi nói với chồng: “Được rồi, ông ít nói hai câu đi, Tiểu Chu, cháu về trước đi, chuyện này, chúng ta tạm thời còn có chút mơ hồ, cháu để cho chúng ta suy nghĩ thật kỹ, nên giải quyết như thế nào.”
Chu Trạm lo lắng cô thật sự đau bụng, tay vừa vươn ra muốn đỡ lấy cô, đã thấy cô nháy mắt ra hiệu với mình.
Chu Trạm lập tức hiểu được ý của cô, anh đứng lên, giọng điệu thành khẩn: “Vâng, chú dì, cháu chờ tin tức của hai người.”
Chu Trạm rời đi, Tùy Du từ trong lòng mẹ ngồi dậy, cô nhìn cha đang đi qua đi lại, nhẹ giọng kêu một câu: “Cha.”
Tùy Phú đột nhiên dừng lại, nhìn về phía con gái, muốn nói lại thôi.
“Bỏ đi không?” Thấy không khí bắt đầu yên tĩnh, Tùy Du lại hỏi.
“Đứa nhỏ này, học ở đâu ra những thứ lộn xộn này?” Nước mắt Vương Lâm rốt cuộc không tự chủ được chảy xuống: “Con cho rằng phá thai là chuyện vui? Con tạo nghiệp…”
Tùy Phú vẫn nhìn trần nhà gật đầu theo: “Mẹ con nói đúng, không thể phá bỏ.”
“Không bỏ?” Đôi mắt của Vương Lâm trừng lớn: “Ông muốn con bé sinh con bây giờ? Chính con bé vẫn còn là một đứa trẻ.”
“Bà đã quên lời dạy của tổ tiên sao?”
Vương Lâm ngừng khóc.
Khi còn trẻ, Tùy Phú mở một quán ăn sáng ở vùng ngoại ô Giang Thành mưu sinh, cuộc sống chỉ có thể coi là miễn cưỡng qua ngày, bước ngoặt thay đổi vào năm Tùy Du lên năm tuổi, năm ấy ông nội của Tùy Du qua đời, ông cụ sống cả đời, gia sản cũng không còn lại gì, lúc đến toàn thân trống không, lúc đi toàn thân cũng thế.
Tham gia tang lễ xong, trước khi trở về thành phố, Tùy Phú muốn đến nhà cũ của cha ngồi một chút, dự định lấy chút đồ cũ để nhìn vật nhớ người.
Chính vào lúc đó, Tùy Du sờ thấy một cái bát vàng trong tủ đầu giường của ông nội, cô tưởng là vàng, kích động chạy đến trước mặt cha mẹ cho bọn họ xem.
“Mạ vàng, không đáng tiền.” Tùy Phú nhìn, lập tức nói.
Tùy Du đối với cái bát vàng kia yêu thích không buông tay, vì thế liền mang nó về thành thị.
Nói đến cũng kỳ lạ, sau khi trở lại Giang Thành, Tùy Phú cứ luôn mê mệt mua xổ số và liên tiếp trúng thưởng, ban đầu số tiền thưởng rất nhỏ, năm mươi, ba trăm, nhiều nhất cũng chỉ là một ngàn.
Cuối cùng, vào năm sinh nhật lần thứ sáu của Tùy Du, Tùy Phú rốt cuộc cũng được như mong muốn, giàu phất lên vì trúng năm mươi triệu.
Họ cho rằng vận may này là do bát vàng mang đến, đây quả thực là chậu châu báu thời đương đại.
Và Tùy Du là người được chậu châu báu chọn.
Vì vậy, trong những năm qua, họ đã cố gắng hết sức nuông chiều Tùy Du.
“Tổ tiên răn dạy gì ạ?” Tùy Du hỏi.
“Thật ra thì cũng không tính là tổ tiên răn dạy, chúng ta không phải có chậu châu báu sao?”
“Cha con nghe nói kiểu người có vận may từ trên trời rơi xuống này nhất định phải làm từ thiện nhiều hơn, vả lại không thể, không thể sát sinh.”
“Không thể sát sinh, cho nên hai người hi vọng con... sinh ra?”
Vương Lâm lúc này cũng tỉnh táo lại, bà cẩn thận suy nghĩ lời nói của chồng, qua một hồi lâu, bà vuốt ve lưng con gái, nhẹ nhàng nói: “Bé cưng, con nghe mẹ nói, đứa nhỏ này con sinh ra, cha mẹ sẽ lo, cũng đừng tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học trong nước, chờ con sinh rồi làm đầy tháng cho đứa bé xong, cha mẹ sẽ đưa con ra nước ngoài học, con muốn học trường nào, muốn đi quốc gia nào, tùy con chọn.”
Tùy Du trầm tư hồi lâu, sau một lúc lâu, yếu ớt nói: “Bên Chu Trạm, chưa chắc sẽ để con sinh đứa bé này ra.”