Có đôi khi Diệp Thiệu Đường ngậm ngùi tiếc nuối, tiếc là bọn họ gặp nhau quá muộn, nếu không hắn nhất định sẽ không lựa chọn kết hôn.
Nhưng việc đã đến nước này, hắn cũng không muốn muốn phát sinh chuyện gì với Kha Cảnh Hạ, đừng nói đến đạo đức của hắn không cho phép, nếu như hắn muốn, Kha Cảnh Hạ cũng sẽ không đồng ý, quan hệ của cậu và Giang Vân Thư rất tốt, chắc chắn sẽ không có chuyện ở sau lưng nɠɵạı ŧìиɧ với chồng bạn.
Bình thường nếu hắn nghĩ như vậy, cũng chỉ có thể khắc chế bản thân.
Nhưng một người khi đã có ý nghĩ xằng bậy, chắc chắn sẽ có khát vọng, một chút khát vọng này chậm rãi phát triển thành du͙© vọиɠ.
Du͙© vọиɠ như dã thú trong l*иg, ở một thời điểm nào đó, dã thú sẽ phá mở được l*иg sắt, chạy thoát trong bóng đêm.
Càng cố gắng kìm nén, càng dễ dàng dục cầu bất mãn, cuối cùng mất đi lý trí, làm ra chuyện điên rồ.
Đêm nay hắn uống quá nhiều rượu, hắn cảm thấy đầu óc mình vẫn còn tỉnh táo, nhưng thật ra đã chịu sự ảnh hưởng của rượu cồn, cảm xúc trở nên cực kỳ phấn khích, cả người cũng có chút mất khống chế.
Đặc biệt là ban nãy hắn vừa bị gọi ra ngoài một chuyến, tâm trạng vốn dĩ đã không ổn, bây giờ lại nhìn thấy Kha Cảnh Hạ cứ như vậy không hề cố kỵ mà ở nơi công cộng cởϊ qυầи áo, bộ dáng dẫn người muốn phạm tội trong phòng vệ sinh, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một trận khủng hoảng.
Nếu người lúc này tiến vào không phải là hắn, mà là một người đàn ông khác thì làm sao bây giờ?
Cậu xinh đẹp khiến người thèm nhỏ dãi, làm gì có ai nhịn được mà không nhúng chàm?
Thế thì đêm nay sẽ phát sinh chuyện gì?
Mới nghĩ đến đó thôi hắn đã cảm thấy sợ hãi trong lòng .
Sau cơn khủng hoảng đó là phẫn nộ, suy nghĩ tăm tối này chảy xuôi trong mạch máu hắn, giống như xăng bị ném cho một mồi lửa, đốt cháy lý trí hắn, khiến hắn không biết nên làm như thế nào cho phải.
Hắn hít sâu mấy hơi, mới miễn cưỡng áp chế lửa giận ngập đầu, nhưng mà, ánh mắt hắn vẫn dán chặt lấy Kha Cảnh Hạ, hắn nhất định phải hung hăng trừng phạt cậu, cho cậu biết thế giới này hiểm ác thế nào.
Diệp Thiệu Đường dùng khuôn mặt tuấn mỹ lạnh như băng đi vào phòng vệ sinh, trở tay đóng cửa lại.
Sau đó từng bước một đi đến buồng vệ sinh Kha Cảnh Hạ đang đứng, gắt gao nhìn chằm chằm động tác Kha Cảnh Hạ.
Kha Cảnh Hạ bởi vì tác dụng của cồn, hoàn toàn không nghe được tiếng bước chân vào cửa của hắn, cũng không phát hiện mình bị quang minh chính đại nhìn trộm, cậu đang cởϊ qυầи dài.
Bởi vì không thể chỉ cởi một ống quần, cậu chỉ có thể lựa chọn cởi cả cái quần dài ra, quần đã cởi tới đầu gối, lộ ra qυầи ɭóŧ màu trắng đang bao bọc mông vểnh đẫy đà cùng hai chân thon dài trắng nõn.
Ánh mắt Diệp Thiệu Đường u tối, âm trầm trên mặt giống như sắp bộc phát, đẩy ra cửa buồng lách mình đi vào, sau đó khóa kỹ cửa lại.
Hắn còn cảnh giác hơn Kha Cảnh Hạ, thử đẩy đẩy cánh cửa xác nhận đã khóa kỹ hay chưa, bảo đảm cửa sẽ không bị mở ra.
Kha Cảnh Hạ đang cởϊ qυầи tới đầu gối đỡ lên vách tường bên cạnh, đang muốn nâng chân rút ra khỏi quần, bỗng nhiên cảm thấy không khí xung quanh có chút chật chội, cậu quay đầu lại, phát hiện Diệp Thiệu Đường lạnh mặt nhìn cậu.
Kha Cảnh Hạ kinh ngạc, đột nhiên trốn về phía sau, lại quên mất chân mình đang cởϊ qυầи, bị quần dài quấn chân, mất đi trọng tâm ngã về phía sau.
Cánh tay Diệp Thiệu Đường duỗi ra, ôm lấy eo cậu, vững vàng mà đỡ lấy.
Kha Cảnh Hạ dựa vào ngực rắn chắc của Diệp Thiệu Đường, chỉ cảm thấy trái tim đập dồn dập, thiếu chút nữa nhảy ra cổ họng.
Cậu thở dốc một lúc rồi dần ổn định lại, sau khi xác nhận người đến là Diệp Thiệu Đường, nhẹ nhàng thở ra, tim đập nhanh mới xem như bình phục xuống.