Kha Cảnh Hạ đứng ở trong phòng vệ sinh khách sạn, nửa người đều ướt đẫm, thoạt nhìn vô cùng chật vật.
Trong không gian nhỏ hẹp của buồng vệ sinh tràn ngập mùi rượu nồng đậm, hơi cồn bốc lên bị cậu hít vào trong phổi, chỉ cảm thấy đầu vốn có chút say lại càng thêm hỗn độn.
Hôm nay bạn thân cậu kết hôn, mời cậu làm phù dâu, bạn bè thân quen trong buổi tiệc quá nhiều, một mình bạn thân ứng phó có hơi quá sức, thân làm phù dâu, cậu giúp bạn mình chắn không ít rượu, chờ đến khi buổi tiệc hoàn toàn kết thúc, sau khi đưa bạn thân về phòng nghỉ ngơi, cậu đã có chút đứng không xong.
Khi đi ngang qua quầy đựng rượu, cậu không đứng vững, đυ.ng phải bàn, làm đổ mấy chai rượu trên bàn, bản thân cũng bị rót một thân toàn là rượu.
Ngay cả di động trong túi cũng bị văng ra, dừng giữa vũng chất lỏng, đến khi cậu phát hiện di động mình biến mất, đã quá muộn, cũng không thể gọi bạn đến hỗ trợ.
Vì thế chỉ có thể đi vào phòng vệ sinh trước.
Kha Cảnh Hạ bụm mặt dựa vào vách ngăn buồng vệ sinh đứng trong chốc lát, gương mặt bị hơi cồn huân đến ửng đỏ.
Bây giờ trong đầu cậu rất hỗn loạn, lý trí nói cho cậu biết cậu phải ngay lập tức về phòng, nhưng không biết nơi nào lại bắt đầu sinh ra một ý thức, khiến cậu cảm thấy nên đi tới phòng vệ sinh trước, hơn nữa phòng cậu cũng không ở tầng này, cả người ướt đẫm đi thang máy rồi phải đi qua hành lang thật dài để trở về phòng, hình như cũng không tốt lắm.
Hương cồn quá liều làm ảnh hưởng đến sức phán đoán của cậu, cuối cùng cậu nghe theo tiềm thức, lựa chọn đến phòng vệ sinh cởϊ qυầи áo ra vắt khô nước.
Diệp Thiệu Đường mang theo một thân hàn ý lạnh mặt đi vào phòng vệ sinh, đẩy cửa ra vừa ngẩng đầu, hô hấp đột nhiên cứng lại.
Khi Kha Cảnh Hạ khóa cửa không chú ý, không có khoá chết cửa lại, trong buồng vệ sinh lộ ra một khe hở, cậu cởϊ áσ được một nửa, sau đó vắt khô nửa cái áo ướt kia, cũng không mặc lại, cứ nửa treo trên người như vậy, bây giờ đang đưa lưng về phía cửa, cong eo đang muốn cởϊ qυầи dài ra.
Da thịt cậu trắng nõn nhẵn bóng, giống như đồ sứ quý hiếm nhất, dưới ánh đèn phát ra vầng sáng trong suốt, từ phần cổ đến lưng hình thành một đường cong duyên dáng, vòng eo thon nhỏ, làm nền cho cái mông tròn trịa dần dần lộ ra càng thêm đầy đặn.
Quần áo của mỹ nhân nửa cởi nửa còn như vậy, áo sơmi màu trắng hờ hửng treo trên người, nửa che đậy da thịt nõn nà, nhìn qua lại càng mê người hơn so với cởi tất cả, khiến người mơ mơ màng màng.
Đặc biệt mỹ nhân này lại là Kha Cảnh Hạ, đối với Diệp Thiệu Đường mà nói càng tăng thêm lực hấp dẫn.
Diệp Thiệu Đường chỉ cần nhìn bóng dáng cậu, liền nhận ra ngay là ai, tuy rằng bọn họ mới chỉ quen biết một tuần, hơn nữa một tuần này cũng không giao tiếp với nhau quá nhiều.
Trên thực tế khi lần đầu tiên gặp Kha Cảnh Hạ, Diệp Thiệu Đường đã chú ý tới cậu, cậu vô cùng đẹp, khác với vẻ đẹp minh diễm bức người của Giang Vân Thư, diện mạo cậu không mang theo bất cứ tính công kích gì, mặt mày giống như bút mực phác họa ra, khí chất thanh lệ dịu dàng, thanh nhã ôn nhuận.
Lúc Giang Vân Thư mang cậu tới giới thiệu cho hắn, cậu hơi hơi mỉm cười, nhìn rất ôn hòa và nhẹ nhàng, ở trong lòng hắn gợi lên gợn sóng nhỏ bé.
Những lúc tiếp xúc gần, tính cách cậu cũng rất tốt, ôn nhu khiêm tốn, làm việc gọn gàng ngăn nắp, cũng rất có kiên nhẫn, chưa bao giờ tức giận lung tung.
Giang Vân Thư cũng vô cùng tin tưởng cậu, đem mọi chuyện đều giao cho cậu làm.
Cậu bị Giang Vân Thư gọi đến làm phù dâu, cơ bản tương đương với một quản gia bên người, chuyện gì cũng cần cậu lo liệu, ngay cả việc chuẩn bị hôn lễ vừa nhiều vừa phức tạp, Giang Vân Thư là đương sự có đôi khi cũng bị phiền đến nhịn không được phát giận, nhưng cậu lại có thể kiên trì nhẫn nại, hơn nữa còn dốc lòng đem mỗi một việc đều xử lý tốt, thật sự vô cùng lợi hại.
Càng nhìn, càng khiến người thích.