Nguyên chủ vẫn một mực thầm mến tiểu thư Mia, nhưng khi ở trước mặt cô ấy thì hắn lại rất tự ti, cho nên hắn cũng không dám nhiều lời.
"Thật xin lỗi, ta tới quá muộn rồi…" Mia khó chịu cất tiếng, cô không cách nào tưởng tượng được Hứa Mạt đã trải qua cái gì.
"Tôi là đội chấp pháp, cậu có nhớ kỹ đã xảy ra chuyện gì không? Hung thủ là ai?" Đi theo Mia là một nam thanh niên đang ngồi chồm hổm trên mặt đất để kiểm tra thi thể, một hồi sau hắn nhìn về phía Hứa Mạt và hỏi.
Hứa Mạt nhớ lại ký ức xốc xếch trong đầu rồi lắc đầu, hắn có chút mờ mịt nói ra: "Tôi rất đau đầu, dường như đã quên rồi."
Người kia nhìn thoáng qua đầu của Hứa Mạt, ở đó có một vết thương rõ ràng. Giờ phút này vết thương vẫn còn lưu lại vết máu, Hứa Mạt có thể còn sống sót thật sự là kỳ tích.
Đối phương tiếp tục hỏi: "Một chút cũng nghĩ không ra sao? Chuyện này liên quan tới cái chết của cha mẹ cậu, vậy cậu có biết bọn họ đã đắc tội với người nào hay không? Đây là điểm rất trọng yếu đối với việc tra án, mà cậu cũng muốn tìm ra hung thủ phải không?"
Hứa Mạt làm bộ đang nhớ lại, sau đó hắn giống như là có chút khó chịu mà ôm đầu, lắc đầu nói: "Tôi không biết! Tôi nhớ không nổi!"
Người kia không thèm để ý mà cười cười, sau đó hắn đứng dậy, không tiếp tục đặt câu hỏi nữa: "Mấy thi thể này chúng tôi sẽ mang đi, về phần vụ án thì chúng tôi sẽ điều tra sau!"
Những người khác sau khi đi vào gian phòng thì liền nâng thi thể lên rồi đưa ra bên ngoài, cũng không cần trải qua sự cho phép của Hứa Mạt.
Những người này đều là người của đội chấp pháp, vì thế giới dưới lòng đất cũng không phải là hoàn toàn không có trật tự, chỉ là người bình thường sẽ sống rất thảm.
Hứa Mạt nhìn người vừa nói chuyện một chút, đối phương thậm chí ngay cả nói qua loa cũng đều chẳng muốn, nhưng chuyện này cũng nằm trong dự liệu của hắn.
Trật tự của thế giới dưới lòng đất chính là những vị đại nhân vật kia chế định. Hội trưởng của nhà máy chế tạo vũ khí tại thế giới dưới lòng đất tất nhiên là có quyền thế rất cao, nếu không ông ta nào dám táo bạo sai người đột nhập gϊếŧ người như vậy.
Vả lại Hứa Mạt biết rằng cha mẹ của nguyên chủ trước khi chết đã có một chuyến đi tới gặp đội chấp pháp, nhưng trong chuyện này đến cùng có điều gì ẩn giấu thì hắn cũng không dám hỏi.
Hứa Mạt cũng không có ngăn cản bọn họ, mà hắn cũng không có năng lực đi ngăn cản. Ngoài ra, hắn thậm chí còn không cách nào xử lý thi thể chứ huống chi trong đó còn có một người là do hắn gϊếŧ.
Tại phòng ngủ bên kia, Yêu nhi nhô ra nửa người nhìn hết thảy, sau đó cô bé nhẹ giọng nức nở, nhưng lại giống như là cô bé đang tận lực nhịn xuống, mà duỗi ra tay nhỏ lau đi nước mắt chảy ra.
"Yêu nhi!" Hứa Mạt nhìn thấy Yêu nhi thì liền đi tới ôm cô bé vào trong ngực, sau đó đứng nhìn đám người khiêng thi thể ra ngoài.
Người đề ra nghi vấn trước đó nhìn về phía Mia và mỉm cười nói: "Vất vả cho tiểu thư Mia rồi! Chúng tôi sẽ trở về để điều tra!"
"Xin nhờ các vị!" Mia cúi người chào, khóe mắt cô vẫn còn đang chảy nước mắt.
Cô ấy đơn thuần đến nổi dường như không hề ý thức được, đối phương chỉ đang làm ra một cái hình thức mà thôi.
Sau khi đám người rời đi, Mia nhìn về phía Hứa Mạt đang ôm cô bé thì cô cũng không biết nên an ủi như thế nào.
Từ nhỏ cho đến khi Mia 18 tuổi thì cô cũng chưa từng gặp qua hình ảnh thê thảm đến như vậy.
"Cậu bị thương rồi sao?" Mia đi lên trước, thấy trên đầu Hứa Mạt có miệng vết thương và vẫn còn vết máu nên hỏi.
"Hứa Mạt, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp bác sĩ!" Mia khẩn trương nói.
"Không cần, vết thương đã khép lại rồi, và tôi cũng không cảm thấy khó chịu." Hứa Mạt từ chối nhưng trên thực tế nguyên chủ đã bởi vì vết thương này mà phải bỏ mạng.
"Tiểu thư Mia, tại sao cô lại tới đây?" Hứa Mạt hỏi.
"Cha tôi nói rằng ông ấy đã nghe được tin tức tại chợ đen, sau khi trở về ông ấy đã nói cho tôi biết nên tôi đi tìm đội chấp pháp trước, vì vậy tôi mới tới muộn! Thật xin lỗi!" Mia cúi đầu nói.
"Lão gia Batu!"
Trong trí nhớ của Hứa Mạt, lão gia Batu và tiểu thư Mia rất tương phản. Một người là kẻ mập mạp, tham lam, xảo trá, hám lợi. Hứa Mạt vẫn không rõ tại sao lão gia Batu lại có thể sinh ra cô con gái thiện lương xinh đẹp như Mia được.
Mia gật đầu nói: "Ừm! Hứa Mạt, cậu mang theo Yêu nhi đi theo tôi đi, nơi này không an toàn đâu!"
Mia lo lắng những người kia sẽ không buông tha cho Hứa Mạt.
Hứa Mạt nhớ lại tràng cảnh trước đó, đó là một nhóm hung đồ đích thực, bọn hắn không hề có ý định tha cho hắn, thậm chí ngay cả Yêu nhi mà bọn hắn cũng không muốn tha.
Sau khi nguyên chủ ngã xuống, Hứa Mạt cũng không biết vì sao Yêu nhi lại không hề bị gì.
Mà bây giờ Hứa Mạt vẫn còn sống, nếu như hắn còn ở lại nơi này thì xác thực có khả năng sẽ tồn tại nguy hiểm.
Nhìn thoáng qua cô bé trong ngực, Hứa Mạt không có từ chối đề nghị của Mia mà nhẹ gật đầu.
Chỗ ở của Hứa Mạt là một tầng nhà rách nát, những căn phòng khác đều đóng chặt cửa phòng.
Khi bọn họ đi xuống dưới tầng, Hứa Mạt nhìn thoáng qua khu vực này, hắn thấy được lít nha lít nhít tầng nhà rách nát tựa như l*иg giam vậy, không thể nhìn thấy phần cuối, hơn nữa còn có rất nhiều người.
Nơi này cũng không có bầu trời nên sẽ không có ánh nắng, làm cho Hứa Mạt cảm thấy rất ngột ngạt.
Cô bé trong ngực Hứa Mạt ôm thật chặt cổ hắn và nằm tựa đầu trên vai của hắn. Cha mẹ Hứa Mạt bởi vì làm việc tại nhà máy chế tạo vũ khí nên có rất ít thời gian, đại đa số thời gian đều là Hứa Mạt chăm sóc em gái nhỏ tuổi.
Có thể nói hai anh em hắn cho tới nay đều sống nương tựa lẫn nhau, bởi vậy mà cô bé này vô cùng thân thiết và nghe lời Hứa Mạt.