Căn Cứ Số 7

Chương 3: Thế Giới Dưới Lòng Đất

Chú Hứa nghe thấy thế thì liền dùng ánh mắt ác độc nhìn chằm chằm vào Hứa Mạt, khóe mắt lộ ra một vẻ tàn ác, nhe răng cười. Tiếp theo hắn đi từng bước một hướng về phía Hứa Mạt, giọng nói lạnh lùng như băng: "Tiểu súc sinh, tao đã cho mày thể diện mà mày lại không cần! Cha mẹ mày đã chết rồi, hiểu chưa?"

Sau khi nói xong chú Hứa liền giơ một chân đạp về phía Hứa Mạt, Hứa Mạt vốn đang yếu ớt nên trực tiếp té ngã trên đất, chỉ nghe chú Hứa nói tiếp: "Ngoan ngoãn mà phối hợp với tao thì tốt! Mày cho rằng ông đây nguyện ý thu lưu mày à? Về Yêu nhi thì mày cứ yên tâm, cô gái nhỏ này có dáng dấp rất đáng yêu nên có thể bán với giá tốt, ở chợ đen có mấy tên nhà giàu rất thích dạng con gái này!"

Hứa Mạt ho khan một tiếng rồi dùng sức nắm chặt bàn tay đến mức run rẩy.

"Hừ!" Mặt chú Hứa lạnh như băng nhìn quét qua Hứa Mạt một chút, sau đó ông ta đi vòng qua Hứa Mạt rồi hướng về phía căn phòng, lên tiếng: "Yêu nhi, chú dẫn cháu đi chơi nhé!"

Vừa nói xong chú Hứa liền đẩy cửa phòng ra.

Bỗng sau lưng ông ta có âm thanh truyền ra. Chú Hứa nhíu mày lại, trong ánh mắt bỗng có một tia sát khí.

Ông ta vốn cảm thấy Hứa Mạt vẫn còn có chút giá trị, vì hắn có thể đi làm công giúp ông ta kiếm lời ít tiền, nhưng bây giờ xem ra...

Dù sao cũng không có ai sẽ để tâm đến chuyện nơi đây.

Lúc vừa quay đầu lại thì ông ta liền nhìn thấy một mảnh kính bén nhọn đang mãnh liệt đâm về phía mình, hai con ngươi của ông kịch liệt co vào.

Chú Hứa nơi nào sẽ nghĩ đến đứa cháu trai ruột từ trước đến nay luôn hèn yếu mà lại dám làm ra hành động như vậy, điều này khiến cho ông ta không khỏi lộ ra sắc mặt kinh hãi.

Chú Hứa muốn vươn tay đón đỡ nhưng không còn kịp nữa, Hứa Mạt phảng phất như đã dùng hết lực lượng toàn thân làm cho mảnh kính vỡ trực tiếp đâm xuống từ trán của ông ta!

Mảnh kính bén nhọn đâm vào trán của đối phương nhưng cũng không dừng lại, bởi vì Hứa Mạt không hề dừng tay mà hắn lại dùng hết sức lực toàn thân để lấy tay trái trực tiếp che miệng của chú Hứa, sau đó hắn đè cho thân thể ông ta trực tiếp ngã nhào xuống đất.

Chú Hứa kịch liệt giãy dụa, mắt thấy Hứa Mạt đã rút ra mảnh kính bén nhọn rồi lại đâm xuống.

Hứa Mạt liên tục đâm xuống cho đến khi đối phương bắt đầu co quắp, sức phản kháng càng ngày càng yếu, rồi dần dần không có động tĩnh.

Hứa Mạt nhìn khuôn mặt đã hoàn toàn biến dạng của chú Hứa, thân thể và cánh tay của hắn đều hơi run rẩy.

Hắn cố nén dạ dày đang quay cuồng để kéo thi thể của chú Hứa đến cửa phòng ngủ, sau đó hắn lại tìm tới một mảnh vải trải giường để che lại thi thể.

Hứa Mạt cũng dọn dẹp sạch sẽ vết máu lưu lại trên thân và trên mặt đất.

Sau khi làm xong hết thảy, Hứa Mạt tựa người vào chiếc ghế sa lon cũ kỹ mà thở dốc, cánh tay hắn vẫn như cũ đang còn hơi run rẩy.

Thế giới này hung hiểm đến nỗi để cho hắn cảm thấy có chút nghĩ mà sợ.

"Thế giới dưới lòng đất!"

Hứa Mạt thì thào nói nhỏ, cho tới giờ khắc này hắn mới rảnh để xem kỹ trí nhớ của mình.

Hắn biết được nơi mà hắn đang sinh sống chính là thế giới dưới lòng đất.

Tại bên trong trí nhớ của nguyên chủ, tư liệu về thế giới phía trên mặt đất là hoàn toàn trống rỗng. Nguyên chủ chỉ biết thế giới phía trên mặt đất là nơi ở của các đại nhân vật.

Ví dụ như nhà máy chế tạo vũ khí nơi cha mẹ của hắn từng làm việc, nghe nói rằng hội trưởng của nhà máy chính là đại nhân vật của thế giới phía trên mặt đất. Tại thế giới dưới lòng đất có không ít nhà máy, chúng đều phục vụ cho thế giới trên mặt đất.

Nhưng Hứa Mạt sẽ không giống như nguyên chủ mà cho rằng tất cả người ở thế giới phía trên mặt đất đều là các đại nhân vật, bọn họ cũng chỉ là những người có năng lực khống chế tài nguyên trong thế giới dưới lòng đất mà thôi, còn khi ở thế giới phía trên mặt đất thì sẽ không đồng dạng.

Về phần nguyên chủ thì đang làm việc tại tiệm bách hóa lão gia Batu.

Thế giới dưới lòng đất có trật tự cực kỳ hỗn loạn, nếu không nơi này sẽ không có khả năng phát sinh ra loại chuyện như hôm nay.

"Đây là thế giới song song sao? Hay là một nền văn minh khác trong vũ trụ?" Hứa Mạt thầm nghĩ trong lòng.

Nhân loại quá nhỏ bé khi đứng ở trước mặt vũ trụ, việc thăm dò vũ trụ cũng chỉ như giọt nước trong biển cả, cho dù tồn tại nền văn minh khác trong vũ trụ thì Hứa Mạt cũng không cảm thấy có gì kỳ quái.

Hứa Mạt sửa sang lại ký ức của nguyên chủ, hắn phát hiện sự hiểu biết của nguyên chủ về thế giới này ít đến đáng thương. Nguyên chủ chỉ hiểu những thứ xung quanh bản thân, căn nhà này và vài nơi xung quanh chính là toàn bộ thế giới của hắn.

"Hả?"

Vào lúc này, Hứa Mạt đột nhiên nghe được tiếng chân, dường như là đang chạy tới chỗ của hắn.

Rất nhanh sau đó âm thanh truyền đến, Hứa Mạt còn có thể nghe được rõ ràng rất nhiều tiếng thở hổn hển.

"Hứa Mạt!"

Một giọng nói lo lắng truyền vào từ bên ngoài, cửa phòng đang khép hờ trực tiếp bị đẩy ra, một cô gái mặc chiếc váy liền áo màu vàng nhạt đang vừa thở mạnh vừa đạp cửa.

Phía sau cô là một đoàn người đang không nhanh không chậm đi vào căn phòng, ánh mắt bén nhọn của bọn họ lập tức nhìn lướt qua bên trong.

Cô gái vừa nhìn thấy tình huống trong phòng thì liền phát ra một tiếng kinh ngạc, cô lấy tay phải che miệng, thân thể khẽ run rẩy.

"Hứa Mạt…" Cô gái nhìn thấy Hứa Mạt đang nằm co quắp tại ghế sô pha mà đau lòng một trận, nước mắt cô cũng trượt xuống.

"Tiểu thư Mia…" Hứa Mạt nhìn thấy cô gái kia thì cũng hô một tiếng, đây là con gái của ông chủ tiệm tạp hóa lão gia Ba Tư.

Tại bên trong trí nhớ của nguyên chủ, tiểu thư Mia rất xinh đẹp và tốt bụng, với lại cô ấy còn có một chất giọng rất tốt, cho nên khi ca hát nghe rất hay.