Trùng Sinh Trước Khi Phu Quân Đăng Cơ

Chương 40

Tất cả mọi người đều nhìn về hướng Huyện lệnh, đã thấy Huyện lệnh ngồi yên trên ngựa, mở to miệng, ngây ngốc ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Cơ thể hệt như bị cố định, run rẩy nâng roi ngựa lên, hỏi: "Đó... Là, là cái gì?"

Người hầu đang cưỡi lừa lập tức đè đầu lừa xuống, ngoảnh lại, thốt lên một tiếng ‘má ơi’ rồi bị dọa đến mức ngã xuống khỏi lưng lừa.

Hóa ra, trên cổng thành có treo mấy thi thể không đầu, đầu được dùng dây thừng tết vào bên hông.

Nếu chỉ là thi thể thì cũng thôi đi, người chết còn hiếm lạ gì trong mấy năm nay? Giữa những cổ thi thể có một người gần như không còn quần áo, chỉ dùng một ít vải che đi những nơi xấu hổ, trên thân thể trần trụi lộ ra vết máu, có thể trông thấy cả xương cốt trắng hếu, giống như heo năm mới chỉ mới bị làm thịt một nữa.

Từng trông thấy chết cóng, từng trông thấy chết đói, cũng đã từng trông thấy nữ tử chết vì bị làm nhục.

Huyện lệnh nội hương còn cho rằng mình đã nhìn quen từ lâu.

Nhưng những người chết cóng, chết đói, chết vì bị làm nhục chỉ khiến cho người ta nhìn thấy sẽ sinh lòng thương hại, lại chỉ sinh lòng đau buồn thương cảm.

Trên các xác treo trên cửa thành chỉ khiến người ta cảm thấy rùng mình!

Đầu với thân hai nơi đã đủ thảm rồi, người này, người này lại còn lộ cả thịt và xương, chết kiểu gì thế này?

Bên cạnh Lưu A Cửu đang gõ chiêng có một người, người nọ vui vẻ chạy tới: "Đại Nhân, người trở về rồi!"

Đó chẳng phải ai khác, chính là bên Huyện thừa nội hương.

Huyện lệnh đưa Huyện úy ra ngoài, hắn ta thì trông coi ở nha môn. Bỗng nhiên gặp phải chuyện thế này, hắn ta chỉ có thể ra mặt ứng phó.

Hôm nay tâm can, phổi và mắt đều được Diệp gia Bảo rửa sạch một lần, sau này không dám tiếp tục dùng ánh mắt trước kia để nhìn Diệp gia Bảo nữa.

Huyện lệnh xuống ngựa, lại vung roi lên: "Đó là cái gì?"

Huyện thừa quay đầu nhìn thoáng qua, suýt nữa đã nôn, hắn ta cố nhịn xuống để giải thích: "Đại tiểu thư của Diệp gia Bảo nói, kẻ đoạt lương thực - trảm, kẻ làm loạn - gϊếŧ, kẻ mê hoặc xúi giục người bạo động - róc thịt, phơi thây mười ngày."

"Mấy kẻ bị treo trên kia đều là kẻ xúi giục mê hoặc dân lưu lạc bạo động, Diệp đại tiểu thư nói, đều nên róc xương róc thịt."

"Gọi Tiền đồ tể trong thành đến để róc thịt. Tiền đồ tể chỉ từng gϊếŧ heo, chưa từng róc thịt người, tay chân vô cùng run rẩy, trời lại nóng, Diệp đại tiểu thư cảm thấy phí thời gian, bèn róc xương róc thịt mỗi người kia thôi, những người còn lại cứ để vậy mà treo lên."

"Nói, chưa đến mười ngày thì không được phép thả xuống."

Huyện lệnh rất muốn hỏi một câu: Thế, ngươi cứ nghe lời Diệp gia Bảo như thế à?

Nhưng Huyện lệnh lại nhìn cái thi thể không còn hình người kia một chút, có thể cảm nhận được sức lực kinh hoàng từ trong mỗi đao.

Cho dù lúc đó người ở đây là hắn ta, có lẽ cũng sẽ gật đầu như gà mổ thóc giống như Huyện thừa, còn ân cần chỉ huy binh sĩ thủ vệ treo thi thể lên nữa.

Bằng không thì có thể thế nào đây.

Huyện lệnh nuốt câu nói này xuống, hung hăng khẽ gật đầu: "Biết rồi."

Nhìn hai bên một chút, hoặc là người địa phương, hoặc là dân lưu lạc. Hắn ta hỏi: "Đại tiểu thư Diệp gia đâu?"