Trùng Sinh Trước Khi Phu Quân Đăng Cơ

Chương 39

"Bọn ta nghe được tin tức vội vàng đến đây, bắt gặp ở nửa đường. Những người kia máu me khắp người, bị trói lại thành một chuỗi. Hương thân hương lý đều chẳng còn quan tâm đến việc thu hoạch, phơi gạo, tất cả đều chạy ra đường lớn mà xem."

"Bị dọa rồi, trên chiếc xe ba gác lớn kia toàn là thi thể, xe vừa xóc, một cái đầu người đã lọc cọc rơi xuống, xém chút đã kinh sợ đến con lừa của ta!"

"Đi, dọc đường lại nói." Huyện lệnh kéo dây cương một cái.

Người Diệp gia đang tìm hắn ta đây này, phải nhanh quay về thôi.

Một đường chạy chậm đến, lại nghe người hầu kể lại chuyện lúc đó.

"Phóng đại rồi!"

"Tiểu nhân nào dám phóng đại! Là tận mắt nhìn thấy! Cái đầu bị đứt lìa kia được cắt rất đều. À, cũng không phải, có một cái không được đều cho lắm."

"Trở về ta xem một chút, nếu không giống như lời ngươi nói, sẽ đánh gãy chân chó của ngươi."

"Đại Nhân xem là biết thôi, câu này của tiểu nhân là thật."

Đội mặt trời đi suốt đường, đi đến nơi nào đó, người hầu lại chỉ xuống đất mà bảo: "Đại nhân mau nhìn này, chỗ kia có máu."

Quả thật trên đường loang lổ vết máu, chạy dài cả cả một vùng.

Trong đồng ruộng có nông dân trông thấy Huyện lệnh, vội vã đi lên, rối bời gọi: "Đại Nhân, người xứ khác cướp đoạt lương thực đấy!"

"Đánh chết Lưu Nhị Tráng trong thôn chúng ta rồi!"

"Thảm thật, nhi tử của hắn còn chưa được trăm ngày thì đã mất cha rồi."

"Diệp đại tiểu thư để lại cho nữ nhân của hắn một thỏi bạc, đủ cho nàng chống đỡ mấy năm."

"Đại nhân, không thể dung túng những người xứ khác này nữa!"

"Hiểu rồi! Bản Quan về xem trước rồi hẵng nói." Huyện lệnh lau mồ hôi: "Các ngươi nên làm cái gì thì làm cái đó đi, đừng bỏ lỡ vụ mùa!"

Thoát khỏi sự líu ríu của đám người, hắn ta tiếp tục chạy đến huyện thành.

Từ xa xa đã trông thấy có rất nhiều người tụ tập ở cổng thành, liếc mắt một cái, quần áo tả tơi, đều đeo gông, tất cả đều là lưu dân.

Lúc ấy, đám người lập tức căng thẳng.

Đám người hầu đều nắm chặt trường mâu trong tay.

Đây đều là vũ khí lấy ra từ trong kho. Huyện lệnh bảo họ phải cầm hằng ngày để chấn nhϊếp đám người. Nhưng bọn họ chỉ là người hầu ở nha môn, biết vài quyền cước thô thiển, thật ra cũng không giỏi sử dụng binh khí dài cho lắm.

Huyện lệnh nội hương cũng thả chậm tốc độ ngựa, còn sờ lên bội kiếm ở bên hông.

Đang có chút do dự rằng có nên tiến về phía trước hay không, phía trước vang lên vài tiếng chiêng bang bang, có người khàn giọng kéo dài tiếng nói: "Diệp gia Bảo có lệnh —— Kẻ đoạt lương thực - chém! Kẻ làm loạn - gϊếŧ! Kẻ mê hoặc xúi giục bạo động - róc thịt! Phơi thây mười ngày!"

Giọng nói kia thật quen thuộc, là Lưu A Cửu trong Huyện nha, bình thường Huyện nha có lệnh cần truyền đạt, đều do cậu ta chịu trách nhiệm gõ chiêng hô hào bên đường.

Sao cậu ta lại làm việc cho Diệp gia Bảo?

Huyện lệnh buồn bực, ruổi ngựa tiến lên, đột nhiên cảm thấy trong tầm mắt có gì đó khác thường, bèn giương mắt nhìn lên.

"Tránh ra, tránh ra, Huyện Đài Đại Nhân trở về rồi!"

Người hầu cưỡi lừa tiến lên phía trước trước tiên, mở đường cho Huyện lệnh.

Dân lưu lạc tấp nập né tránh, hóa ra bên trong vẫn còn rất nhiều người, e rằng là dân tị nạn không dám tiến lên trước, cho nên người địa phương đi đến trước.