Trùng Sinh Trước Khi Phu Quân Đăng Cơ

Chương 11

Sau khi chết, Diệp Toái Kim cũng không trông thấy dáng vẻ Hoàng Đế trông như thế nào. Sinh khí cả đời này của nàng đã cạn kiệt, cuối cùng nhắm nghiền hai mắt.

Trước khi lâm chung, hình ảnh cuộc sống cả đời này được tái hiện như một chiếc đèn cù, và cuối cùng dừng lại trên người Bùi Liên.

Bùi Liên, Bùi Quý Phi, mẹ đẻ của Trưởng Hoàng Tử.

Nữ nhân đấu tới nửa đời với nàng, mãi cho đến khi nhìn rõ nam nhân Triệu Cảnh Văn này, mãi đến khi trái tim nàng ấy đã hoàn toàn nguội lạnh.

Nàng ấy đã từng kiêu ngạo về sắc đẹp của mình, nhưng khi chết dáng vẻ lại héo mòn tàn tạ.

"Nương nương..." Trước khi lâm chung, trong hốc mắt nhăn nheo của nàng ấy toàn là nước mắt hối hận.

"Không đáng."

"Ta với Nương nương, đều không đáng."

Khi đó Diệp Toái Kim chả hề hoàn toàn tán đồng với lời nói của nàng ấy.

Nàng cảm thấy chẳng qua vì nàng ấy không được làm Hoàng Hậu mà thôi.

Nếu như nàng ấy làm Hoàng Hậu, có lẽ sẽ không nói như vậy.

Nhưng hôm nay, Diệp Toái Kim đã cảm thấy thật sự không đáng.

Cả đời này đều không đáng.

Nếu như, nếu như có thể làm lại một lần.

Nếu như, có thể làm lại một lần...

...

...

Tháng sáu nắng như đổ lửa, oi nóng hừng hực.

Một con ngựa đỏ thẫm phi nhanh như gió trên con đường nông thôn, cuốn theo một đám bụi mù.

Nông dân đang bận bịu thu hoạch lương thực vụ chiêm cũng ngẩng đầu nhìn lại, lo sợ bất an.

"Kia không phải là Đoàn Tiểu Lang sao?"

"Xảy ra chuyện gì mà vội vã như vậy?"

Bây giờ đang vào mùa thu hoạch lương thực vụ chiêm, bởi vì có quá nhiều dân tị nạn, nên thường xảy ra nạn cướp bóc lương thực. Diệp gia Bảo đã đưa nhân lực đến từng thôn trang để duy trì an ninh trật tự, đề phòng dân tị nạn trở nên tàn bạo, tụ tập cướp đoạt lương thực.

Một khi con người rơi vào tình trạng rất đói, chuyện gì cũng có thể làm được.

Nghe nói, phía Hoàng Huyện treo Quan huyện lên rồi thiêu chết rồi, còn cướp sạch cả kho huyện nữa.

Lập tức có người lo lắng: "Chẳng lẽ Bảo xảy ra chuyện rồi?"

Nhờ có sự che chở của Diệp Gia Bảo, bọn họ mới có thể có được một phương an bình giữa thời loạn thế này. Mỗi lần nghe thấy dân tị nạn nói về những chuyện ở bên ngoài, họ đều cảm thấy may mắn.

Nếu địa phương có cường hào, trời có sập cũng có cường hào chống đỡ. Bọn họ ở bên cạnh thở là được rồi.

Chỉ sợ cường hào cũng không chống nổi. Có vài loạn binh còn hung ác hơn cả đạo tặc, nơi họ đến giống như châu châu qua đồng, khắp nơi hỗn độn.

Chỉ sợ như thế.

Trang Đầu có làn da ngăm đen xắn ống quần lên, nóng đến mức mặt mũi đầy mồ hôi, nhìn sang thét to: "Mẹ nó! Đừng thừ người ở đó nữa! Làm việc nhanh lên! Lương thực được gặt xong, nhập kho sớm một ngày mọi người càng an tâm hơn!"