Trùng Sinh Trước Khi Phu Quân Đăng Cơ

Chương 10

Đợi đến ngày nàng phát hiện chân tướng để thấy ghê tởm. Hắn cũng ghê tởm Đoàn Cẩm.

Đoàn Cẩm cũng nhịn lâu rồi nhỉ, rõ ràng y biết tất cả mọi chuyện.

Y không nói.

Diệp Toái Kim mở to mắt, Ngô thị vẫn còn đang giãy dụa. Không nhận được lệnh của nàng, cung nhân không dám tự ý hành động.

Mỗi một cung nhân ở đây, đều là người trung thành đến chết với nàng.

Tuy nàng đã bị đám quan lại phía triều đình ép lui về Hậu cung, nhưng nàng vẫn có thể thu phục một số trung thần.

Nàng chậm rãi mở miệng: "Thanh lý môn hộ vì quân."

Nhận được mệnh lệnh của nàng, đám cung nhân không do dự nữa, kềm lấy cằm Ngô thị, rót bình thuốc độc kia vào trong miệng nàng ta.

Ngô thị nghẹn ngào chẳng vùng vẫy được, đợi đến khi đám cung nhân buông tay ra, nàng ta liền ngã lăn xuống đất.

Cung nhân dìu Diệp Toái Kim lui lại, đề phòng người sắp chết đột ngột làm tổn thương người khác.

Nhưng khi hoàn thành xong chuyện cuối cùng cho Đoàn Cẩm, Diệp Toái Kim cũng không thể chống đỡ nổi nữa, chỉ lui hai bước rồi cũng ngã về phía sau, ngã vào trong lòng cung nhân.

"Nương nương!"

"Nương nương!"

Đám cung nhân nhóm vây quanh, lần lượt gọi nàng.

Diệp Toái Kim cố gắng hết sức lấy lại một chút tỉnh táo từ trong ý thức mơ hồ, nàng vẫy tay, đám cung nhân tránh ra, để nàng có thể nhìn thấy Ngô thị đang quằn quại dưới đất.

Nàng sắp chết rồi, nhưng trước khi chết, nhất định nàng phải tận mắt nhìn thấy Ngô thị chết.

Thất khiếu Ngô thị chảy máu, đau khổ quằn quại.

"Ngươi, các ngươi... Hai phu thê......" Cuối cùng, ánh mắt nàng ta đầy oán hận, hơi thở mong manh, vươn tay ra, phảng phất như muốn cào rách mặt Hoàng Hậu vậy: "Giống nhau cả... Ngoan độc... Giống hệt nhau."

Trước khi chết, trước mắt nàng ta mơ hồ, lại nhìn thấy gương mặt kia của Tướng Quân.

Ở trong cung, ánh mắt của Tướng Quân nhìn nàng ta dịu dàng như thế nào cơ chứ.

Nhưng khi y dẫn nàng ta về phủ, mọi thứ lập tức thay đổi ngay.

"Dám dùng gương mặt này quyến rũ bất kỳ nam nhân nào, " Y nói: "Ta sẽ gϊếŧ ngươi."

"Không được nịnh nọt ta."

"Không được phô trương vẻ quyến rũ nịnh nọt ca múa."

"Ngươi mang gương mặt này, ngoan ngoãn sống trong phủ này đi, không được phép làm bất cứ chuyện hèn hạ gì đó."

Tướng Quân với Hoàng Đế hoàn toàn trái ngược nhau.

Hoàng Đế thích thấy nàng ta thấp hèn biết bao.

Nàng ta càng tỏ ra thấp hèn, Hoàng Đế cười càng thoải mái.

Nụ cười kia quá dọa người, thật ra nàng ta rất sợ.

Nhưng nữ nhân như nàng ta đây, lối thoát của cuộc đời chỉ nằm trên người nam nhân.

Nếu Tướng Quân bằng lòng cần nàng ta, dù đối phương có là Hoàng Đế, có lẽ nàng ta cũng nguyện ý làm liệt nữ một lần, liều chết bảo toàn sự trong trắng, muốn cho Tướng Quân nhớ kỹ mình.Nhưng Tướng Quân lại không cần nàng ta.

Tướng Quân à.

Tướng Quân có một trái tim quá cứng...

Lúc Hoàng Đế vội vàng bước vào cung lần nữa, hắn trông thấy hai nữ nhân đã chết.

Đám cung nhân cùng dập đầu: "Hoàng Hậu nương nương đã băng hà, xin Bệ hạ khai ân, cho phép chúng nô tỳ đi theo Nương nương."

Hoàng Đế nhìn di dung của nàng rồi ngơ ngác, cảm thấy chẳng còn sức lực.

Hắn lảo đảo lui một bước, đặt mông ngồi xuống ngưỡng cửa như một anh nông dân, tựa vào cột cửa ngẩn người. Một chân cong, một chân duỗi thẳng, hoàn toàn không còn một chút phong thái nào của Thiên tử.

Rất lâu sau, hắn mới khoát tay: "Tùy các ngươi."

Lúc này, dường như hắn lại trở thành Triệu Cẩu Nhi rồi.