Thức giấc, còn chưa lật người, Schiller đã biết chắc mình về tới thành phố Gotham dân phong thuần phác, mùi dầu hoả lan tràn trong không khí cùng bầu trời chưa từng sáng sủa qua nói cho hắn, hắn đáng chết xuyên ngược về rồi!
Hơn nữa, thời gian không thay đổi mảy may.
Hắn đưa tay tắt đồng hồ báo thức, xem lịch, đúng vào ngày sau buổi tối đến Marvel, nói cách khác, khi đi Marvel, thời gian ở thế giới DC không trôi.
Schiller thở dài, trong một lúc cũng không biết dân phong thuần phác Gotham hay trung tâm vũ trụ - New York nguy hơn đây.
Nói thật lòng, dù ở New York cũng khá thú vị, thế nhưng Gotham mới là ngôi nhà vĩnh viễn của chúng ta nha, ít nhất nơi đây tạm thời còn chưa mở ra hình thức đa vũ trụ, hiện tại Schiller thực sự đối phó không nổi khoai tím tinh rồi.
Hắn ngồi dậy, mặc quần áo tử tế, Đại học Gotham yêu cầu các giáo sư ăn mặc lịch sự khi lên lớp, vì lẽ đó, mỗi ngày Schiller đều mặc áo sơ mi áσ ɭóŧ âu phục, có lúc thay đổi kiểu dáng hoặc phủ thêm áo khoác bên ngoài.
Nhiệt độ tháng chín ở Gotham không tệ, không hề lạnh, có thể vì đây là một thành phố cạnh biển, trong đó gió nhẹ lướt qua, cũng coi như ấm áp.
Schiller mới vừa ra khỏi cửa thì đã gặp một người hắn vạn phần không muốn gặp - Bruce Wayne.
Schiller quay đầu bước ngược về.
Bruce nhanh chóng đuổi theo, hô lớn: "Giáo sư! Giáo sư! Em có chút vấn đề về phương diện tâm lý muốn hỏi thầy! Thầy có thể chờ em một chút không?"
Schiller thầm mắng một câu, nhà trọ giáo viên người ra vào không ít, Schiller cũng không thể từ chối như vậy, hắn chỉ có thể nói: "Được, được, tôi không có điếc, cậu Wayne, chúng ta vào phòng cố vấn tâm lý rồi hẵng nói tiếp".
Vậy nên hai người cùng vào phòng cố vấn, Bruce không ngồi xuống mà chủ động đi pha cà phê, hắn bưng tách cà phê nóng, đặt trước mặt Schiller.
"Schiller Andel Rodriguez, nhà tâm lý học tội phạm lừng danh khắp thế giới, nắm giữ bốn tấm bằng tiến sĩ liên quan, dính dáng trong cuộc thảm sát nổi tiếng Người Máu thành phố Fortress, vụ gϊếŧ người liên hoàn Găng Tay Đỏ thành phố Imperial, điều tra kiêm phá án vụ phân thây dưới lòng đất thành phố Coast, ngoài ra, quan trọng nhất: Bốn tháng trước tham gia phiên tòa xét xử phó thị trưởng giữa đường nghỉ việc của Metropolis, cũng như tiếp nhận thư mời từ Đại học Gotham . . ."
"Giáo sư Schiller, có thể cho em biết tại sao thầy lại muốn tới Gotham không?"
Schiller nghe hắn nói mà tóc gáy dựng thẳng, khá lắm, lý lịch này của nguyên chủ có thể trực tiếp tống vào viện tâm thần Arkham rồi! Joker còn chưa làm được như anh!
Loại án nghe tới liền thấy khủng khϊếp này tham dự không chỉ một cái! Anh còn tham gia cả một chuỗi! Bruce đã tra ra hết rồi có đúng không!
Schiller tiếp tục thầm chửi má nó, nhưng bề ngoài vẫn không tỏ vẻ gì, hắn uống một hớp cà phê, nói: "Gotham là một nơi tốt".
"Đúng không? Thành phố có tỉ lệ phạm tội cao nhất toàn Mĩ à?"
"Cái đó không quan trọng"
"Ồ?"
"Tỉ lệ phạm tội ở Metropolis không cao, nhóc con, ngồi xuống. Cậu cảm thấy Metropolis an toàn hơn Gotham, có đúng không?"
"Không phải sao?"
"Chí ít đối với tôi mà nói thì không phải" Schiller bảo.
Lúc Schiller tới đây thì đã nhận được tri thức và năng lực của nguyên chủ, nhưng ký ức, hắn nghi ngờ rằng trước khi hắn xuyên qua, nguyên chủ cũng đánh mất một phần quan trọng rồi, ít nhất hiện tại Schiller không nhớ nổi về những vụ án kinh khủng kia chút nào. Giống như có một chút bóng dáng mơ mơ hồ hồ xuất hiện, nhưng khi hắn hồi tưởng, lại cảm thấy không chân thực.
Schiller biết, nguyên chủ nhất định đã tham gia vào một vụ án phức tạp tới khó có thể dùng lời diễn tả, sau đó bị ám hại.
Schiller nói: "An toàn mà cậu thấy chỉ là vẻ bề ngoài, cậu Wayne, ở sau lưng, sau lưng Metropolis xinh đẹp lại ngăn nắp kia có những thứ hắc ám mà sợ rằng cậu không tài nào tưởng tượng được".
"Vậy tại sao thầy muốn tới Gotham?"
"...Tôi nghĩ cậu điều tra lí lịch của tôi chưa đủ tỉ mỉ, tôi đắc tội quá nhiều người, chỉ có nơi đây là an toàn."
"Tại sao?"
"Có thể đối đầu với tội phạm, chỉ có tội phạm." Schiller nói.
Bruce Wayne giống như bị những lời này chấn động, hắn nói: "Có thể đối phó tội phạm chỉ có tội phạm, đúng không? Giáo sư, thầy nghĩ như thế sao?"
"Bruce, chúng ta đổi đề tài đi" Schiller nói.
Bruce nhìn Shiller, ánh mắt của hắn âm u như bầu trời Gotham, Schiller ý thức được người hắn đối mặt không còn là công tử nhà giàu Bruce, mà là Batman, một siêu anh hùng phức tạp nhất trong lịch sử, một tên anh hùng hắc ám, cuồng cố chấp đến khó có thể lý giải được, là thiên tài cùng người điên chỉ cách nhau một tia sáng.
"Nếu như ngươi muốn nhận từ ta càng nhiều, nhất định phải trả giá càng lớn" Schiller nói.
"Ngươi muốn cái gì?" Bruce hỏi.
"Thứ ta muốn hiện tại ngươi cho không được, ngươi nên hiểu ý ta." Schiller nói.
"Như vậy sau này ta có thể cho, đúng không?"
"Nhất định có thể"
Bruce thu lại vẻ mặt, ai cũng nhìn không ra hắn đang suy nghĩ cái gì, hắn nói: "Giáo sư Schiller, rất đáng tiếc, bên trong cà phê của thầy có một ít đồ chơi nhỏ do em tự chế, một loại nano bệnh độc. . ."
"Bruce, không thành thật sẽ không khiến thứ cậu nhận được từ nơi tôi càng nhiều, nhóc à, đây không phải trò vặt cậu dùng để xin kẹo". Schiller nói.
"Xem ra hôm nay em nhất định phải tay trắng quay về rồi." Bruce nói.
"Này cũng chưa chắc." Schiller bảo.
"Tôi hi vọng lúc kiểm tra cuối kỳ, cậu có thể cho tôi một cái thành tích đủ tốt, Bruce, chứng minh cậu thực sự có lòng học tập môn kỹ năng này, sau đó hãy đến tìm tôi." Schiller nói.
"Tôi sẽ không lãng phí thêm nhiều thời gian ở đây." Bruce nói.
"Còn rất lâu nữa cậu mới trở thành giáo viên, Bruce, cậu vẫn là học sinh." Schiller nói.
"Tôi đã học tập tri thức và kỹ năng trên toàn thế giới, hơn trăm loại kỹ năng chiến đấu, trinh thám, mở khóa, phản điều tra. . ."
"Chỉ trừ Gotham, cậu vẫn chưa học được Gotham."
Bruce im lặng, Schiller đã nhìn ra, Bruce hiện tại không phải Batman. Đúng là ước muốn báo thù cùng với thực thi công lý luôn nằm trong lòng hắn, có khi còn tồn tại thêm một phần càng hắc ám, nhưng hiện tại hắn chưa hiểu rõ Gotham - Địa ngục trần gian này, đến cùng là cái gì.
Bruce muốn lợi dụng tất cả sức mạnh hắn có thể lợi dụng, ví như giáo sư Schiller.
Batman là một anh hùng hầu như không có nhược điểm, lý trí chi phối cảm xúc của hắn, cẩn thận lại kín đáo, lấy thân thể con người sánh vai với thần linh, nhưng trước tiên, hắn cần phủ lên người bộ trang phục con dơi, hoàn toàn biến thành một tên Kỵ sĩ bóng đêm gieo rắc hoảng sợ trong bóng tối. Đem Gotham, cũng như tất cả tội ác của nơi này bỏ vào túi mình, đối mặt, chiến đấu với những bộ mặt dơ bẩn nhất của con người mà vẫn sẵn sàng và quyết tâm như cũ. Còn hiện tại? Bruce không phải Batman, hắn có nhược điểm.
Schiller bỗng nhiên trở nên vui mừng, nếu như hắn phải trực tiếp đối mặt Kỵ sĩ bóng đêm đứng ở dưới bầu trời đen của Gotham kia, có lẽ tất cả thủ đoạn này của hắn đều vô dụng, bởi vì Batman không phải Siêu Nhân, không phải một anh hùng chính nghĩa. Từ đầu tới đuôi, hắn ta đều nằm ngoài vòng pháp luật.
Sau khi Bruce rời đi, Schiller đứng yên trước cửa sổ thật lâu, có lẽ Batman thực sự sẽ tới đây, rất nhanh, Bruce đã không đợi được lâu hơn nữa.
Ngày thứ hai, Schiller lên lớp như thường, đây cũng là buổi học đầu của nhóm sinh viên mới này, thật bất hạnh, việc ngăn cản Bruce lựa chọn khoa tâm lý không thành công, chàng thanh niên Batman này cứ nhất quyết phải xuất hiện bên trong cuộc sống yên bình của hắn, nhắc nhở hắn nơi này sắp bị quấy thành một ao nước đυ.c.
Có điều kỳ quái là Schiller phát hiện Bruce có hơi khập khễnh, chân phải của hắn giống như bị thương nhưng vẫn kiên trì tới lớp, Schiller một bên giảng bài một bên suy tư, Bruce đã làm cái gì?
Dòng họ của hắn sở hữu hàng tỉ đô, nhà ở Gotham là cột mốc vàng tiếp đón giới thượng lưu đến thăm hỏi, chẳng lẽ còn có thể bị lưu manh đánh?
Tan học, Schiller thẳng thừng từ chối ám chỉ "Chúng ta đi nói chuyện" của Bruce, hắn nhanh chóng thu hồi cặp sách, rồi xuôi theo dòng người rời đi. Lát nữa, hắn còn phải ra ngoài một chuyến.
Nếu như bảo Gotham là địa ngục, như vậy buổi tối ở Gotham dù là Satan nhìn thấy cũng phải sợ hãi, toà thành phố của tội phạm này chưa từng để âm thanh cái ác ngừng lại bao giờ. . . Schiller rời khỏi trường đại học an toàn, thật sự bước vào trong Gotham.
Hắn đang theo dõi Scarecrow Jonathan.
Jonathan không phải người bình thường, ngay khi mười tám tuổi, gã đã bắt đầu làm mưu sát, vì lẽ đó cho dù hiện tại chưa phải là Scarecrow, thí nghiệm về khí độc hoảng sợ của gã đã bắt đầu.
Schiller không có ý định ngăn cản Jonathan để mở rộng chính nghĩa, hắn chỉ muốn một ít khí độc, dùng để tự vệ.
Ở thành phố đầy hiểm nguy này, phòng thí nghiệm lén lút của một nhà hóa học nào đó cũng coi như nơi an toàn nhất mà trộm cắp rồi, ít nhất Jonathan giống như Schiller, bọn họ đều là nhân viên văn phòng, không phải những tên xã hội đen cao lớn lại thô kệch kia, bọn họ không chiến đấu bằng súng, chỉ có đầu óc.
Đêm đó, Gotham lại đổ mưa, màn đêm đen như quết mực, không khí cuộn theo mùi dầu hoả nặng nề, át đi sự ấm áp, mưa lạnh tháng chín khiến người ta run rẩy, Schiller khoác một chiếc áo gió dài, cầm cây dù màu đen. Xuyên qua mảnh đường phố chật hẹp, hắn từ từ tìm ra địa điểm Jonathan cất giấu khí độc, đó là một nhà thờ nhỏ bỏ hoang bên dưới quảng trường. Chờ tới lúc Jonathan rời đi, Schiller có thể thuận lý thành chương đi vào lấy khí độc hoảng sợ.
Bỗng nhiên, trái tim của hắn đập liên hồi, trước mắt lướt qua hình ảnh mình bị một loại vũ khí ném không xác định va trúng, trong nháy mắt, Schiller xoay người, "Oành" một cái bung dù ra.
Hai chiếc phi tiêu không xuyên thủng cây dù của hắn, chúng rơi xuống mặt đất, con nhện cảm ứng cứu Schiller một mạng.
Schiller chậm rãi hạ dù xuống, sắc mặt của hắn hoàn toàn không ôn hòa giống như ban ngày, hắn kém chút đã chết rồi.
Bất cứ người nào mới vừa bị cái chết ghé thăm đều rất khó có sắc mặt tốt gì, phía cuối hẻm nhỏ, Bruce, mặc bộ đồ dơi, đã nhìn thấy rõ ràng từng hành động của hắn. Phi tiêu đang bay với tốc độ cực nhanh thì bị người bí ẩn kia đưa dù ngăn cản trong nháy mắt, phản ứng nhanh như sớm dự đoán trước vậy.
Mà nước mưa men theo cây dù màu đen rỏ xuống, lộ ra một gương mặt Bruce hết sức quen thuộc, đó là giáo sư đại học của hắn, Schiller.
Đúng là hắn, nhưng lại giống như không phải, khí chất của Schiller cùng ban ngày hoàn toàn khác nhau, lúc này Schiller càng giống như người mà Bruce nhìn thấy bên trong hồ sơ miêu tả, một tên điên mê muội tâm lý học tội phạm.
Schiller hít sâu một hơi, nói: "Ngươi nên biết nếu như ta không đỡ được, chuyện gì sẽ xảy ra".
"Phi tiêu ở khoảng cách 30cm trước mặt ngươi dừng lại" Batman nói.
Âm thanh của Bruce cùng ban ngày khác nhau hoàn toàn, Schiller biết hắn dùng máy đổi giọng.
Lúc này Batman còn kém rất xa, trang phục dơi của hắn chưa hoàn chỉnh, không có áo choàng cùng với đai lưng, dùng phi tiêu dơi giống như không mấy thành thạo. Rõ ràng, Batman lúc đầu chắc đã qua một ít đường vòng, dù sao, giúp đỡ chính nghĩa bắt đầu từ Gotham cùng việc người mới trực tiếp khiêu chiến độ khó cấp địa ngục không khác nhau mấy.
Schiller nói: "Ta phải nhắc nhở ngài, ngài dơi, nơi này không giống nơi ngài sống ở khu nhà giàu, mái nhà của quảng trường Mawson không có hàng rào bảo vệ, nếu như ngài bất cẩn té xuống một lần nữa, nội tạng ngài có thể vỡ tan tành".
Bóng đen phía đối trước im lặng, hắn hỏi: "Làm sao ngươi thấy được?"
"Ngươi còn quá non, anh hùng, ngươi dùng loại thuốc hầu như không có mùi vị, là thuốc hóa học cao cấp được bào chế, không phải thứ đám quỷ nghèo của nơi này mua được. Hơn nữa. . ." ánh mắt của Schiller rơi vào nơi duy nhất Bruce lộ ra, cái cằm, hắn nói: "Ở nơi đây không ai cạo râu mép chỉnh tề đối xứng như vậy đâu."
"Ngươi đến cùng là ai?" Batman hỏi.
Schiller bung dù ra lần nữa, hắn nói: "Mau về nhà đi, đại thiếu gia, không ai sẽ trả lời mỗi câu hỏi của cậu, tôi không phải giáo viên mới vào nghề".
Nói xong, hắn rời đi trong mưa, Batman đứng ở hẻm nhỏ rất lâu, hắn khập khễnh đi ra ngoài, quẹo vào một con đường khác. Hắn nhìn thấy một kẻ ăn mày, ở trong mưa bị lạnh run bần bật.
Móc ra một xấp tiền, hắn đưa cho người đó, sau, Batman nghe thấy tiếng giày da giẫm lên trên mặt nước, cùng một câu khiến hắn có chút rợn người: "Vì vậy nên tôi mới nói cậu không hiểu Gotham, Bruce"
Batman xoay người, nhìn thấy Schiller đang đứng trên giao lộ, Schiller đi tới, đưa cây dù cho kẻ ăn mày, ăn mày cầm cây dù che đi hàng mưa lạnh lẽo, rồi cô ta run rẩy trả lại xấp đô la cho Batman.
"Tại sao?" Batman nhận lại tiền, hỏi.
"Bởi vì nơi này là địa bàn của Thủy Câu Bang, nếu như bọn họ biết cô ta có nhiều đô la Mỹ như vậy, ngày hôm sau thi thể cô ta sẽ xuất hiện ở bên trong rãnh thoát nước."
"Nhiều đô la Mỹ?" Batman như không thể tin nổi, hắn nói: "Ba mươi bảy đô la Mỹ?"
"Đúng thế." Schiller nhìn về phía cuối con đường, rồi nói: "Đây chính là Gotham. . ."
"Chào mừng tới Gotham."