Trans & Edit: Quân Ly
"Không phải bởi vì trầm cảm?" Chu Thành Lâm không hiểu lẩm bẩm, "Nhưng người thân của nạn nhân nói gần đây cậu ta bị bệnh trầm cảm ảnh hưởng nghiêm trọng, ngay cả công việc cũng từ chức. Hơn nữa chúng ta cũng phát hiện được thuốc chống trầm cảm trong tủ của nạn nhân."
Khi Nhiễm Tinh Thần đang giải thích thì Cố Nam Sinh lại đi nơi khác nhìn, lúc sau anh quay đầu nhàn nhạt nói, "Những thứ kia chẳng qua là nghe nói. Chỉ bằng thuốc chống trầm cảm liền xác định nạn nhân chết bởi bệnh này có phải qua loa quá không?"
Đội điều tra hình sự của Cục thành phố luôn tùy tiện xử lý các vụ án như vậy sao?
Khóe miệng Cố Nam Sinh cong lên một nụ cười khinh miệt.
Chu Thành Lâm đúng lúc nhìn thấy, hắn chép miệng một cái, trong lòng rất không vui.
Với cách giải thích của Cố Nam Sinh, mọi người đều không đồng ý. Thông qua chế độ ăn uống không hợp lý mà nghi ngờ bằng chứng hiện có. Hơn nữa, bây giờ ngay cả cảnh sát địa phương và người thân cũng đều công nhận nạn nhân tự sát.
Yên lặng một lúc, Chu Thành Lâm đứng ra giảng hòa, "Vụ án còn chưa được xác định rõ ràng, chờ kết quả kiểm tra đã. Hiện trường cũng đã khám nghiệm xong rồi, mọi người đi ra ngoài đi."
Cố Nam Sinh đứng không nhúc nhích, anh nhìn vào lịch treo tường để phía sau máy tính, loại lịch treo tường này giờ khá ít người dùng, nhất là giới trẻ bây giờ đều xem lịch trên điện thoại. Bởi vậy nên mấy cảnh sát nhìn qua đều không để ý.
Lịch là từ năm ngoái, tháng cũng không đúng, đủ có thể thấy Tôn Minh căn bản không dùng nó. Cố Nam Sinh rất có kiên nhẫn lật từng trang xem, đến một tháng tay bỗng nhiên dừng lại. Quay đầu nói với Chu Thành Lâm, "Hãy liên hệ với nơi tư vấn tâm lý ở đây và nơi Tôn Minh đã tư vấn."
Chu Thành Lâm và những người khác bước tới nhìn. Chỉ thấy có mấy mốc thời gian được khoanh tròn.
Có người không hiểu, "Ngày tháng năm ngoái liên quan gì tới bây giờ?"
Cố Nam Sinh chỉ ngày tháng được khoanh tròn phía trên, "Ngày Tôn Minh khoanh tròn trùng hợp đều là thứ sáu, kết hợp với vấn đề của cậu ta, rất có thể cậu ta đã tư vấn tâm lý ở chỗ nào đó. Liên lạc với nơi tư vấn tâm lý này có thể giải mã được tâm lý của cậu ta."
Chu Thành Lâm bừng tỉnh, mời cảnh sát địa phương hỗ trợ liên lạc với bên tư vấn tâm lý.
Nếu thật sự giống như Cố Nam Sinh nói, vụ án sẽ có bước đột phá mới.
Nhiễm Tinh Thần rốt cuộc cũng có thời gian đi ăn.
Cô đến quán ăn gần nhà Tôn Minh gọi hai tô mì bò.
Trong chốc lát Cố Nam Sinh cũng đi theo vào.
Anh không phải ngẫu nhiên tới đây, Nhiễm Tinh Thần nhìn ra anh có vấn đề muốn hỏi.
Cố Nam Sinh ngồi vào cái ghế bên cạnh cô, thân thể dựa gần vào một chút, chân dài vắt chéo. Nghiêng đầu nhìn cô, bộ dáng cô ăn của cô không cần phải để ý đến tôi. Suy tư một lúc Cố Nam Sinh mở miệng hỏi, "Vết thương trên đầu nạn nhân có khả năng bị gậy đánh không?"
"Ý anh là bị đập chết sao?" Trong lúc họp cũng có nhiều người nêu giả thiết như vậy đã bị cô bác bỏ tại chỗ . Lúc ấy Cố Nam Sinh cũng ở đó, khuôn mặt có mấy phần thờ ơ, Nhiễm Tinh Thần hoài nghi lúc đó anh không thèm nghe.
[Truyện chỉ được đăng tại s1apihd.com Quân Ly]
Cố Nam Sinh lắc đầu, “Ý tôi không phải là đập mà là ấn, ấn liên tục."
Nhiễm Tinh Thần suy nghĩ một chút, "Cũng có thể, nếu như lực ấn lớn cũng có thể tạo thành vết thương tương tự như va chạm."
Cố Nam Sinh hài lòng với câu trả lời của cô, anh cười một tiếng, "Hiểu rồi." Anh đứng lên, nhìn hai bát mì của cô nói, "Ăn như vậy nhiều như vậy mà vẫn gầy, đúng là lãng phí lương thực."
Nhiễm Tinh Thần nhìn bóng lưng anh rời đi dở khóc dở cười.
Hiệu suất của đơn vị trong thành Vĩnh An rất cao. Chưa tới lúc tan làm bọn họ đã tìm được một cơ sở tư vấn tâm lý, năm ngoái Tôn Minh đã từng đến đó tư vấn.
Cảnh sát địa phương đưa Cố Nam Sinh và Chu Thành Lâm tới đó. Những người khác quay về Giang thành trước.
Người tiếp đón họ là nhà tư vấn họ Lâm, là người thông thạo tâm lý học và cũng coi như là cùng nghề với Cố Nam Sinh.
Sau khi giới thiệu sơ lược, Chu Thành Lâm hỏi tình huống của Tôn Minh.
Biết Tôn Minh đã qua đời, lại phải phối hợp với cảnh sát để điều tra, nhà tư vấn đã nói rất rõ ràng về tình huống của Tôn Minh.
"Tôn Minh đến đây để hẹn tư vấn vào tháng 5 năm ngoái, cậu ấy có xu hướng bị trầm cảm. Cậu ấy nói rằng đang mang gông cùm nặng nề trong lòng và vô cùng đau đớn, vô cùng thống khổ, hy vọng tôi có thể giúp cậu ấy cải thiện. Tổng cộng cậu ấy hẹn trước ba lần, tần suất là mỗi tuần một lần."
Chu Thành Lâm hỏi, "Vậy cậu ấy phải chịu đựng những gì?"
"Cậu ấy nói chủ yếu là từ gia đình, nhưng cụ thể là phương diện nào thì tôi không biết. Số lần cậu ấy tư vấn không nhiều, lần đầu tiên là giải thích từ nhỏ đến lớn gia đình bất hạnh, rất nhớ mẹ mình. Lần thứ hai cũng nói không quá sâu, bởi vì cậu ấy không giỏi biểu đạt nên tôi đã đề nghị cậu ấy dùng cách thôi miên. Lần thứ ba chúng tôi đã làm một bài kiểm tra thử và thôi miên mấy phút."
Đến lúc này Cố Nam Sinh như tỉnh táo lại, hỏi người tư vấn, "Khi thôi miên cậu ấy nói gì?"
Người tư vấn tâm lý bừng tỉnh, "Bởi vì cậu ấy chưa từng tiếp xúc với cách thôi miên, cảm thấy rất bất an, cho nên yêu cầu tôi ghi âm lại, đợi chút tôi cho hai người nghe."
Vừa nói, hắn tìm tên Tôn Minh trong tập hồ sơ, phát ghi âm cho mọi người nghe.
Thời điểm thôi miên giọng nói Tôn Minh chậm chạp giống như đang nhớ lại, nhẹ nhàng giải thích những gì hắn trải qua từ nhỏ đến lớn.
Nội dung vô cùng đơn giản, đều là chút việc thường ngày.
Chỉ là nghe giọng điệu có thể thấy đời sống tinh thần của hắn vô cùng thiếu thốn, không vui.
Nghe xong một lần thu âm, Chu Thành Lâm đã hoàn toàn nhận định Tôn Minh tự sát. Ngay cả người tư vấn tâm lý cũng nói Tôn Minh có xu hướng trầm cảm...
Chu Thành Lâm nói suy nghĩ của mình cho Cố Nam Sinh.
Cố Nam Sinh nghiêm nghị nghe, nghe xong một lần lại nói phát lại lần nữa. Nghe thấy Tôn Minh nói khi em gái chuyển tới nhà hắn rất thích, hắn dừng lại một chút, "Tôi cho em ấy một cái kẹo mυ'ŧ... tôi vĩnh viễn không quên được ánh mắt của em ấy..."
Cố Nam Sinh ấn nút tạm dừng, quyết định thật nhanh, "Bắt giữ Trương Khiết và bạn trai cô ta đi."