Trans & Edit: Quân LyCùng lúc đó, Chu Thành Lâm cũng leo lên ngồi kế bên người lái, thấy người đã lên xe đủ liền bảo tài xế lái xe.
Thân xe lay động một chút, thân thể Nhiễm Tinh Thần vô lực giống như bùn nát đung đưa qua lại, cô nhẹ nhàng ấn vào cái bụng đang co rút của mình.
Cố Nam Sinh nhìn cô một cái, "Bị hạ đường huyết sao?" Anh lấy ra hai viên chocolate đưa cho cô, sau đó thờ ơ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Mặc dù bất ngờ, nhưng lúc này Nhiễm Tinh Thần cũng sẽ không làm khó dễ nữa. Giải phẫu xong cô đã đói đến nỗi da bụng sắp dính vào da lưng rồi, cô còn cho là sau khi làm xong sẽ được bổ sung năng lượng, không nghĩ tới lại trực tiếp lao tới hiện trường nữa. Bây giờ tim đập rộn lên mất sức, cảm giác sắp ngất đi.
Cô uể oải nói một tiếng, "Cảm ơn."
Cô lột ra một viên thả vào trong miệng, hương vị ngọt ngào có tác dụng đánh lừa vị giác tốt nhất.
Chu Thành Lâm nghe tiếng quay đầu, hắn nhìn đồng hồ đeo tay một cái nói, "Đã hơn hai giờ chiều rồi mà cô còn chưa kịp ăn cơm, làm pháp y cũng không dễ dàng gì. Đến bên kia thì kiếm chút gì ăn trước đi." Vừa nói, điện thoại lại vang lên, hắn liền vội vàng xoay người nghe.
Nhiễm Tinh Thần ăn xong tất cả chocolate cảm thấy đỡ hơn nhiều.
Cố Nam Sinh ở một bên nói, "Cô không đeo khẩu trang nữa sẽ thoải mái hơn." Thấy cô trừng anh một cái, anh liền nói, "Chỉ lộ ra đôi mắt như vậy, ánh mắt hung dữ, một chút cũng không dịu dàng."
Lúc nói chuyện có một điểm đặc biệt, thanh âm đè thấp, động tác răng môi chậm rãi, tỏ ra vô cùng thờ ơ.
Nếu người nghe có chút ác ý là có thể nghe ra được ý trêu đùa.
Nhiễm Tinh Thần theo bản năng nhìn hàng trước, giọng nói uy nghiêm của Chu Thành Lâm khiến cả tài xế lái xe cũng bị thu hút.
Cô tự nhiên cảm thấy chột dạ, "Nếu không thì sao? Chẳng lẽ trong phòng giải phẫu mà hớn hở vui vẻ hả?"
Nụ cười của Cố Nam Sinh cho thấy sự bao dung của anh đối với cô.
"Mồm miệng lanh lợi, đúng là như từ cõi chết sống lại." Anh lần nữa quay mặt ra ngoài cửa sổ.
Nhiễm Tinh Thần híp mắt một cái, nhan sắc này khiến người ta nhìn lầm tưởng anh là con mồi, nhưng anh cũng có thể là thợ săn, khả năng của anh hoàn toàn không phù hợp với vẻ ngoài đào hoa. Nhiễm Tinh Thần đột nhiên thật tò mò tuổi của anh.
"27 tuổi, nhỏ hơn cô 3 tuổi." Cố Nam Sinh nói như đọc được suy nghĩ của cô, "Không phải là cô nghi ngờ nên mới dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi sao."
Nhiễm Tinh Thần bị sự nhanh trí của anh làm cho bất ngờ, người khác khinh thường anh mà anh cũng nhìn rõ. Cô càng khẳng định anh có khả năng nhạy bén của thợ săn.
Không đúng!
"Sao cậu biết tôi 30 tuổi?"
Cố Nam Sinh cười khẽ, "30 tuổi rất vinh quang sao? Nói lớn như vậy."
Chu Thành Lâm kết thúc nói chuyện điện thoại, tất cả thông tin của nạn nhân đã được thông báo.
Chu Thành Lâm uống một hớp nước xong mới nói, "Người báo mất tích là em gái của nạn nhân, nhưng không phải em gái ruột. 12 tuổi mẹ Tôn Minh mất, lúc 19 tuổi thì cha cậu ấy kết hôn với Trương Tố Mai. Trương Tố Mai có con gái riêng tên Trương Khiết, nhỏ hơn Tôn Minh hai tuổi. Nửa năm trước cha Tôn Minh vì bệnh tim mà qua đời, TRương Tố Mai bởi vì tinh thần có vấn đề nên ở bệnh viện tâm thần chữa trị. Theo Trương Khiết nói cả nhà bọn họ sống chung coi như hòa hợp, cha dượng vẫn đối với cô rất tốt, thậm chí như con gái ruột. Tính cách Tôn Minh khá hướng nội, không giỏi giao tiếp nhưng cũng chăm sóc cô ấy rất tốt. Sau khi cha dượng qua đời hai anh em vẫn thường xuyên qua lại. Trương Khiết nói tính cách Tôn Minh cô độc, lại ít nói cho nên không có bạn bè, cũng không có thói quen xấu gì, lúc rảnh rỗi thì ở nhà chơi game. Trước đây cậu ấy làm thiết kế nhưng gần hai tháng bởi vì bệnh trầm cảm phát tác nên ở nhà không có việc gì làm."
Nhiễm Tinh Thần chợt phản ứng, "Cậu ấy bị trầm cảm sao?"
[Truyện chỉ đăng duy nhất tại s1apihd.com Quân Ly]
Chu Thành Lâm gật đầu một cái, "Trương Khiết nói vào lúc cậu ấy 19 tuổi được chẩn đoán là bị trầm cảm, nhưng cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống nhiều, năm nay hình như nặng thêm."
"Có chuyện gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ phải không?"
"Chắc là liên quan tới người cha đã qua đời của cậu ấy."
Tính cách hướng nội, cô độc, nhất định có chứng trầm cảm.
Trước khi đến thành phố Vĩnh An, toàn bộ tổ chuyên án đều cho rằng nạn nhân tự sát.
Xe lao vυ't trên đường, hơn một tiếng sau đến thành phố Vĩnh An.
Cảnh sát địa phương đã bao vây hiện trường nhà Tôn Minh.
Chu Thành Lâm bắt tay với các cảnh sát địa phương, nhân viên kỹ thuật dẫn đầu vào khám nghiệm.
Nhà Tôn Minh theo tiêu chuẩn ba phòng ngủ một phòng khách, trừ phòng của hắn hơi có vẻ lộn xộn, ngoài ra hai phòng bỏ trống khá gọn gàng. Nhân viên điều tra xem qua không có dấu vết đánh nhau gì.
Phòng ngủ Tôn Minh có một tủ quần áo, chăn nệm xếp ở đầu giường, trên bàn để máy tính, bàn phím, một túi đồ ăn và hai cái gạt tàn thuốc lá.
Nhân viên khám nghiệm lục soát được vật có giá trị.
Chu Thành Lâm đi vào hỏi, "Dấu chân và DNA lấy ra chưa?”
"Đã lấy ra. Ngoài ra ở ngăn kéo đầu giường phát hiện một hộp paroxetine đã niêm phong chuẩn bị đưa đi kiểm tra. Máy tính cũng được mang đi, trừ cái này ra không phát hiện vật gì có giá trị."
Chu Thành Lâm gật đầu một cái, kêu mọi người viết danh sách.
Hắn đi vào phòng vệ sinh, thấy Nhiễm Tinh Thần nhìn trên sàn nhà, muốn tìm dấu vết nhỏ. Nếu như có vết máu, hoặc là lông, rất khó để loại bỏ hoàn toàn, cực dễ lưu lại ở góc tường.
Chu Thành Lâm than thở phụ nữ thật vất vả, một bên ngồi xổm xuống cùng tìm.
Nhìn đi nhìn lại cũng không thấy bất thường.
Hai người từ phòng vệ sinh đi ra, thấy tất cả mọi người đều hoàn thành công việc khám nghiệm, chỉ có Cố Nam Sinh vẫn còn nhìn thùng rác của nạn nhân.
Một cảnh sát có chút không nhìn nổi, nhắc nhở anh, "Cố lão sư, thùng rác chúng ta đã kiểm tra, chỉ có một ít giấy vệ sinh và hộp thức ăn nhanh, giấy vệ sinh đã đưa đi kiểm tra rồi."
Cố Nam Sinh yên lặng không nói, chốc lát, anh lãnh đạm nâng mắt, "Một người bị trầm cảm đến mức muốn tự tử lại ăn đến hai hộp thức ăn sao?"
Anh cầm hộp đồ ăn lên, tỏ ý muốn mọi người xem ngày tháng phía trên hộp.
Pháp y nói rõ là trước khi chết hai tiếng Tôn Minh đã ăn thức ăn, nhìn hạn bên trên chắc là ăn trước khi rơi xuống nước.
Cảnh sát vừa mới nhắc nhở còn nói, "Trung Quốc có truyền thống là không thể làm quỷ chết đói, có lẽ nạn nhân cố ý ăn một bữa cơm no trước khi chết."
Cố Nam Sinh cười khinh miệt, "Không nhìn ra cậu còn rất tin vào truyền thống." Anh cởi găng tay đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Nhiễm Tinh Thần, "Để pháp y phân tích cho cậu một chút kiến thức về chứng trầm cảm thông thường."
Nhiễm Tinh Thần liền giải thích, "Trầm cảm thường thấy là một bệnh tâm lý phổ biến nhất, lấy trầm cảm liên tục và lâu dài là biểu hiện lâm sàng chính. Từ lúc mới bắt đầu buồn bực không vui, đến sau cùng đau buồn muốn chết, người mắc bệnh mỗi ngày đều cảm giác cuộc sống thống khổ. Trừ buồn bã, tâm lý của bệnh nhân cũng thay đổi, rối loạn giấc ngủ rồi đến ăn uống. Đặc biệt đến mức muốn tự tử thì chứng tỏ đang trên bờ vực suy sụp không thể tự điều chỉnh. Nếu như nạn nhân bởi vì bệnh trầm cảm mà tự sát, đúng là không thể nào nghĩ đến truyền thống gì đó nữa, thèm ăn bình thường cũng rất khó duy trì."
"Trừ phi cái chết của cậu ấy không liên quan đến bệnh trầm cảm. Hoặc là nói gần đây cậu ấy không hề bị bệnh trầm cảm ảnh hưởng!" Cố Nam Sinh bất ngờ nói một câu khiến mọi người đều kinh ngạc.