Editor + Beta: Thất Tử - 30/06/23
Mùa thu ở miền Nam đến muộn hơn những nơi khác. Hoa vẫn nở, cây còn xanh, ngồi lâu dưới ánh mặt trời sẽ cảm thấy nóng.
Dịch Huy và Giang Nhất Mang ngồi dưới tán cây sơn trà trong sân. Mỗi người một ghế, một người vẽ tranh một người thêu thùa.
Giang Nhất Mang hiếu động, ngồi được nửa giờ đã không chịu được. Nhỏ đứng dậy duỗi người, chạy vào trong nhà cầm ra hai cái kem. Đưa cho Dịch Huy một cái, ăn xong phần của mình, nhỏ thèm thuồng cái kem trong tay Dịch Huy chưa cắn miếng nào.
Dịch Huy đưa cho nhỏ, cầm lấy bút vẽ. “Ăn đi. Bụng anh hơi khó chịu, không muốn ăn kem.”
Giang Nhất Mang híp mắt nhận lấy, há to mồm cắn một cái vừa nhìn bức tranh Dịch Huy đang vẽ, mơ hồ nói: “Anh vẽ đẹp vậy chắc là có thể thêu tranh nhỉ?”
Dịch Huy không hiểu được cái logic này. “Thêu tranh không phải chỉ thêu màu cho đúng ô đã đánh dấu sẵn à?”
“Anh đừng nói như nó không có tính nghệ thuật thế chứ.” Giang Nhất Mang nuốt kem xuống. “Muốn thêu đẹp phải thành tâm. Nếu không có tâm thì mỗi mũi kim không ổn chút nào.”
Dịch Huy nhớ những lần may vá trước đây cảm thấy cũng có lý, gật đầu nói: “Nhìn thì đơn giản nhưng làm rồi mới biết là khó. Thành phẩm hẳn rất đẹp.”
Mắt Giang Nhất Mang tỏa sáng. “Anh có muốn thử không?”
Dịch Huy đã hiểu, Giang Nhất Mang thêu chán rồi nên muốn nhờ anh giúp.
Giúp một chút cũng không sao, anh đang rảnh nhưng nghĩ đến tranh thêu người kia là ai, Dịch Huy né vội. “Không được. Anh vụng về sẽ làm hỏng tranh của em.”
Giang Nhất Mang như thừa hưởng y bát của Đường Văn Hi, mở miệng là nói quá. “Vẽ tranh anh lấy được huy chương vàng. Khéo léo, tay vẽ ra hoa sao mà làm hỏng của em được chứ?”
Dịch Huy nóng mặt khi được nhỏ khen. “Nhưng, nhưng cái này khác với vẽ tranh.”
“Không khác lắm đâu, không khác lắm đâu.” Giang Nhất Mang vung tay lên, đặt tranh thêu vào lòng anh. “Đây, anh thêu từ chỗ này là được. Chỉ cần thêu chỗ này em đã để ở bên cạnh, trên tranh cũng đánh số nữa... Em đi ngủ một giấc đã.”
Khi Dịch Huy lấy lại tinh thần, Giang Nhất Mang đã chạy mất dạng.
Làm sao đây? Cắn răng làm vậy.
Dịch Huy gấp bức tranh nhỏ nhất có thể để không nhìn đến toàn bộ gương mặt kia. Vừa chậm rãi thêu vừa cân nhắc, sau này phải học cách thích ứng với lời khen của người khác. Không thể vì một lời khen mà ngẩn ngơ rồi chuyện gì cũng hồ đồ đáp ứng.
Nhưng thêu lên rất đẹp, sự chú ý đều đặt lên những ô vuông nhỏ nên không còn để ý đến tổng thể nữa.
Giang Nhất Mang đi ra sân sau khi ngủ đẫy giấc. Thấy Dịch Huy thêu được nhiều, nhỏ kinh hô: “Sao anh thêu nhanh vậy? Em định thêu mắt sau cùng. Đấy là ánh mắt của Hành Hành!”
Dịch Huy bảo có thể tháo ra nhưng nhỏ không thích. Ngón tay vuốt ve đường kim mũi chỉ đẹp đẽ, nhỏ chu mỏ nói: “Anh thêu mắt của Hành Hành nhà em đẹp nên em tha cho anh.”
Dịch Huy thở phào, nghĩ thầm về sau chắc sẽ không tìm mình giúp đỡ nữa. Giang Nhất Mang đột nhiên mở tấm vải thêu ra ngắm nghía, mặt mày hớn hở hỏi: “Hành Hành rất đẹp trai đúng không?”
Lúc này Dịch Huy không thể tránh đi được. Đôi mắt chính tay anh vừa thêu xong đang nhìn thẳng anh khiến tim đập mạnh, nhất thời không nói được gì.
“Vẻ mặt này của anh có ý gì đây?” Giang Nhất Mang khó chịu, quay đầu đánh giá tranh thêu. “Xấu lắm sao?”
Ở chung được một thời gian, Dịch Huy đã hiểu tương đối về tính cách và thói quen của một cô gái theo đuổi thần tượng như Giang Nhất Mang, người nắm bắt mọi cơ hội để cả thế giới đều biết đến thần tượng của mình.
Nhưng anh chưa từng nói lời trái lương tâm, cũng chưa từng nghĩ đến nói dối.
“Tất nhiên đẹp rồi.” Anh cưỡng ép bản thân đối diện với đôi mắt kia, khắc phục chướng ngại tâm lý không thể nói ra. “Người thật đẹp hơn ảnh chụp.”
Nhịp sống ở thị trấn nhỏ chậm rãi. Mỗi ngày ngoài vẽ tranh, Dịch Huy còn tưới hoa, phơi quần áo, quét sân, thậm chí nhận cả việc chăn đàn ngỗng của nhà dì Khâu. Tầm chạng vạng mỗi ngày, anh cầm gậy trúc lùa mấy chú ngỗng béo lùn ra bờ sông bơi lội, ăn cỏ và dẫn chúng về nhà trước khi mặt trời lặn.
Dịch Huy cảm thấy mình có thể làm rất nhiều việc nhưng ngôi nhà nhỏ ba người không có nhiều việc cho anh làm. Sau đó, Giang Tuyết Mai nảy ra một ý tưởng, lục tìm trong ngăn tủ lấy ra một tấm vải và nhét vào lòng anh. “Dạo này mẹ không có thời gian, con làm giúp mẹ cái này.”
Mở ra xem là một bộ tranh thêu ‘Gia hòa vạn sự hưng’.
Dịch Huy không ngại đây là việc phụ nữ thích làm, cầm lấy kim chỉ của Giang Nhất Mang bắt đầu thêu. Trong lúc thêu, anh sửa lại vài chỗ, phối lại chỉ màu cho hài hòa, những con người đen thùi lùi càng trở nên nổi bật.
Giang Nhất Mang tròn mắt nhìn, suýt chút nữa lại nhờ Dịch Huy thêu giúp mình. Giang Tuyết Mai ngăn lại. “Con theo đuổi thần tượng mà nhờ anh thêu hộ, một tí thành tâm cũng không có.”
Giang Nhất Mang nghĩ một lát, cảm thấy có lý. Nhỏ quyết định tự mình thêu những phần còn lại, không mượn tay người khác nữa.
Những ngày bình yên trôi qua, đôi khi sẽ nhận được ‘bất ngờ nhỏ’ từ các chị em theo đuổi thần tượng.
Thỉnh thoảng có vài tin chấn động, tỷ như hôm nay. Giang Nhất Mang đi học về, Dịch Huy lo lắng nhỏ bị bắt nạt, gõ cửa phòng đóng chặt hỏi làm sao vậy. Giang Nhất Mang méo miệng òa khóc. “Hành Hành bị ngã lúc treo trên dây cáp, mặt bị thương rồi. Phải làm sao đây?!”
Có lẽ tiếng khóc quá lớn khiến tim Dịch Huy cũng đập nhanh theo. Trán và lưng ướt mồ hôi lạnh cho đến khi nghe Giang Nhất Mang nói không nghiêm trọng, chỉ bị thương ngoài da, Dịch Huy mới thở phào.
“Tức chết mất! Đoàn phim khốn nạn nào làm Hành Hành bị thương? Lại còn giấu tin không cho chúng ta biết? Nếu không phải có một chị đi tiếp ứng lỡ miệng nói ra thì chuyện này cứ thế trôi qua?”
Giang Nhất Mang càng nói càng hăng, hận không thể vọt tới đoàn phim đánh người. Dịch Huy bình tĩnh hơn nhỏ, khuyên nhủ. “Có lẽ là cậu ấy không muốn nói ra ngoài, tránh để các em lo lắng.”
Giang Nhất Mang khịt mũi muốn khóc nữa. “Hành Hành sao lại tốt vậy chứ...”
Dịch Huy dở khóc dở cười đưa khăn giấy cho nhỏ. Anh đâu biết hắn và đội của hắn tính thế nào. Anh chỉ đoán đại một cái lý do để an ủi Giang Nhất Mang mà thôi.
Nhưng việc bị thương khi sử dụng dây cáp này lần đầu tiên xảy ra trên người hắn.
Hắn kén chọn hợp đồng quay phim, Dịch Huy biết. Trước đây những lúc không có việc gì làm, anh thường xem lại những bộ phim điện ảnh và truyền hình do hắn thủ vai. Sau đó, anh học cách sử dụng Internet. Các chương trình giải trí, phỏng vấn,... cái nào anh cũng xem, thậm chí xem đi xem lại mấy lần.
Ấn tượng nhất là bài phỏng vấn của một tạp chí. Phóng viên hỏi hắn sau này có đóng phim cổ trang, cung đấu, kiếm hiệp,... không. Hắn không thèm nghĩ mà trả lời luôn. “Không. Cung đấu phải cạo tóc mà cạo tóc thì dễ, mọc lại mới khó. Phim kiếm hiệp phải treo mình trên dây cáp bay tới bay lui, quá phiền.”
Bài phỏng vấn được xuất bản, dư luận xôn xao một hồi. Anti-fan bắt được cơ hội nổi dậy, mắng hắn không có tinh thần nghề nghiệp, làm diễn viên còn kén cá chọn canh. Fans của hắn thì ngược lại, tự hào về thần tượng của mình, nói hắn có bản lĩnh thì mới được chọn kịch bản, muốn diễn cái gì thì diễn cái đấy, những kẻ mắng hắn là những người không ăn được nho nên chê nho xanh.
Thế nên, tại sao hắn lại nhận kịch bản mà hắn từng nói sẽ không diễn, lại còn bị thương?
Dịch Huy sắp rơi vào trầm tư, Giang Nhất Mang chạm vào anh. “Anh, điện thoại kìa.”
Quay về phòng, cầm điện thoại lên, thấy người gọi đến là Đường Văn Hi, Dịch Huy nhận điện thoại.
Ai ngờ nghe được vài câu, anh lập tức căng thẳng, tốc độ nói nhanh dần. “Triển lãm? Tại sao lại đem đi triển lãm?... Lúc ký hợp đồng nhận thưởng tớ không nhìn kỹ... Đó là tác phẩm của tớ, tớ không đồng ý... Ngày mai? Nhanh vậy?... Tớ đến ngay!”
Hôm sau, phòng triển lãm tranh A của Bảo tàng Mỹ thuật Thủ đô.
Phòng triển lãm rộng lớn được chia thành rất nhiều khu nhỏ. Các khu có cửa thông với nhau để người đến xem triển lãm có thể đi thẳng một đường quan sát các tác phẩm ngay khi bước vào cửa.
Vừa bắt đầu soát vé, Phương Hựu Thanh nhận được điện thoại đã đứng chờ ở cửa vào. Từ xa, cậu ta đã nhìn thấy người đàn ông cao lớn đi đến, lập tức giơ cao tay vẫy vẫy.
Người đi đến trước mặt mới nhận ra bên cạnh có thêm một người nữa. Nụ cười của Phương Hựu Thanh nhạt đi mấy phần.
“Gì đây? Mặt Tấn Hành thúi thì cũng thôi đi, ngay cả cậu cũng không chào đón tôi?” Dương Thành Hiên tủi thân nói. “Một người bạn của tôi cũng có tác phẩm triển lãm ở đây. Tôi đi giữ thể diện cho anh ấy nên không quấy rầy thế giới hai người các cậu đâu. Yên tâm đi ha.”
Phương Hựu Thanh xấu hổ, vội nói không phải không chào đón, sau đó nhìn thoáng qua Chu Tấn Hành đứng ở bên cạnh. Hắn đeo khẩu trang, tay đút túi áo, vết thương vừa kết vảy lộ khá rõ, xem ra không bôi thuốc cẩn thận, trong mắt không có chút cảm xúc nào.
Hai người đang nói chuyện, Chu Tấn Hành đột nhiên xen vào. “Vào thôi, bắt đầu rồi.”
Nói xong, hắn dẫn đầu đi trước, Phương Hựu Thanh bỏ lại chủ đề chưa nói xong với Dương Thành Hiên đuổi theo Chu Tấn Hành. Cậu ta dẫn hắn đến trung tâm triển lãm. “Tác phẩm của tôi ở bên kia, vừa đi tôi vừa giải thích cho các cậu nghe.”
Lần triển lãm này chủ yếu khai thác nhân tài. Những tác phẩm có tiếng trong giới hội họa gần đầy được đưa vào buổi triển lãm hôm nay, hoặc những tác phẩm của họa sĩ trẻ có chút thành tựu.
Trong đó, tác phẩm của Phương Hựu Thanh được hoan nghênh nhất, nhìn vị trí triển lãm tác phẩm mà ban tổ chức phân cho cậu ta là hiểu.
Mục đích Chu Tấn Hành đến đây là giải sầu, hắn không đi theo Phương Hựu Thanh đến trung tâm của buổi triển lãm. Bắt đầu từ cửa vào, đi thẳng theo con đường định sẵn. Phương Hựu Thanh muốn tiếp đãi những người khác, thấy Chu Tấn Hành có ý định riêng thì vội rời đi.
Chu Tấn Hành không học vẽ, tiêu chuẩn đánh giá dựa vào sở thích cá nhân. Mấy bức tranh lướt qua đều bình thường, không có mấy bức tranh lọt vào mắt hắn.
Ví dụ như bức tranh phong cảnh bị phân cho vị trí trong góc này. Lấy dãy núi hùng vĩ làm chủ thể, điểm thêm vài sợi nắng ban mai qua khe núi, không chỉ nhấn mạnh chủ đề ‘Bình minh’ mà còn khiến người ta không cảm thấy gượng ép khi chèn nắng sớm vào. Trong mắt hắn, bức tranh này còn đẹp hơn bức tranh đạt huy chương bạc, huy chương đồng.
Mà hơn thế cả là tâm tư. Hòa mình vào bức tranh này, Chu Tấn Hành dường như có thể thoát khỏi trạng thái cô lập với thế giới xung quanh, nhìn thẳng vào trạng thái bất thường gần đây của mình.
Đặc biệt là đỉnh vách núi đá lởm chởm này. Ý nghĩ đầu tiên khi nhìn thấy vách núi cao này là leo lên đến đỉnh núi, sau đó thì nhảy xuống, cảm nhận được sự giải thoát khó có thể khống chế, thậm chí vượt xa giới hạn của sự đau đớn.
Mấy ngày nay, câu nói “Đồ vô tâm, cậu không xứng!” của Diệp Khâm luôn quanh quẩn trong đầu. Hắn hiểu rõ hơn người khác. Hắn là đầu sỏ gây tội. Ba người kia chẳng qua là quạt gió thêm củi cho tội của hắn. Người đáng bị băm thành trăm mảnh(*) là hắn.
Ngày dây cáp mất khống chế, cơ thể rơi xuống, đầu sắp đập vào tường, phản ứng đầu tiên của hắn không phải là giơ tay bảo vệ đầu mà là nghĩ, như vậy cũng tốt, không chừng có thể đuổi kịp bước chân của Dịch Huy. Không phải một mình lang thang ở thế giới này, cả người đầy thương tích cũng không giảm bớt được cảm giác thống khổ.
Nhưng đau đớn này của hắn bằng sao được đau đớn của Dịch Huy.
Hắn bị nhốt trong một căn nhà nhỏ, bên ngoài là núi rừng hoang vu, không có ánh sáng soi đường, gió thổi qua mặt không biết đau, cành cây cứa qua da cũng không cảm nhận được. Hắn không leo lêи đỉиɦ núi được, không chờ đã giông tố đến cũng không biết phải chịu loại dằn vặt đau đớn này đến bao giờ.
Sống không bằng chết, thà chết đi cho xong.
Dương Thành Hiên từ khu triển lãm bên cạnh sang, thấy Chu Tấn Hành xem rất nhập tâm, nói: “Sao, có hứng thú với cái này? Bức tranh này là bạn tôi vẽ. Anh ấy đang ở bên kia, có hứng thú không, tôi dẫn cậu đi nói chuyện?”
Chu Tấn Hành lắc đầu, đôi mắt mệt mỏi rời khỏi bức tranh. “Không cần, xem đại thôi.”
Dương Thành Hiên có chút bất đắc dĩ. “Được thôi... Nhưng không phải tôi không nhắc cậu, nhận lời mời đến triển lãm là cậu, dù gì cũng từng có một đoạn tình cảm, cậu không để ý đến người ta, có phải quá đáng quá không?”
Chu Tấn Hành đứng trước bức tranh tiếp theo, trả lời ngắn gọn. “Đang xem, không phải không để ý đến.”
Dương Thành Hiên ‘chậc’ một tiếng, thấp giọng nói với hắn. “Đừng nói với tôi là cậu không nhìn ra cậu ấy muốn nối lại tình xưa với cậu nha. Thiên thời địa lợi nhân hòa, cậu góa chồng, cậu ấy chưa gả...”
Lời chưa nói xong đã bị ánh mắt lạnh băng của Chu Tấn Hành dọa ngậm miệng.
“Tôi đến đây với tư cách bạn bè, thực hiện lời hứa mà thôi, không có ý nghĩ mà cậu vừa nói.” Chu Tấn Hành nói.
Dương Thành Hiên hỏi: “Nếu cậu ấy có thì sao?”
Chu Tấn Hành nhíu mày, dường như không muốn nói về chủ đề này. “Tôi sẽ nói rõ ràng với cậu ấy.”
Dương Thành Hiên nhún vai. “Tùy cậu. Tôi cảm thấy đây là cơ hội khó có được, không hy vọng hai người các cậu bỏ lỡ nhau. Cậu kết hôn không phải vì muốn quên cậu ấy sao? Bây giờ độc thân rồi, cũng không vi phạm pháp luật, không cần phải nói thẳng quá đâu.”
Chu Tấn Hành nhăn chặt mày, vừa định nói gì đó thì khu đối diện cách một một bức tường truyền đến âm thanh ồn ào. Hình như là đang cãi nhau.
“Đã nói không trưng bày, tại sao tranh của tôi lại ở đây?”
“Chúng tôi ký hợp đồng với bên Hiệp hội Mỹ thuật đàng hoàng, bức tranh này là bọn họ đưa đến.”
“Nhưng mà, nhưng mà đã nói là...”
“Đã nói? Ngài(*) nói với Hiệp hội Mỹ thuật hay nói với người phụ trách là chúng tôi?”
“Trong điện thoại bọn họ đồng ý không đưa tranh của tôi đến triển lãm.”
“Bọn họ là bọn họ, chúng tôi là chúng tôi. Tôi không nhận được thông báo gì cả. Nếu ngài còn thắc mắc thì có thể liên hệ với người phụ trách có liên quan...”
“Tôi, tôi là tác giả của bức tranh này. Tôi muốn mang nó đi ngay bây giờ.”
Dịch Huy biết miệng lưỡi mình không bằng người, không có khả năng nói lại người khác. Vòng vo thế này chỉ tốn thời gian mà thôi, tình thế cấp bách, anh đành tháo bức tranh trên tường xuống.
Hôm qua, sau khi nhận được điện thoại của Đường Văn Hi, anh lập tức bắt xe bus đến thành phố, mua vé máy bay đến thủ đô sớm nhất. Sáng sớm đã chạy vội đến Hiệp hội Mỹ thuật nói chuyện với nhân viên công tác, bồi thường tiền vi phạm hợp đồng và nhận được lời chắc chắn thu hồi tranh xong, anh ba chân bốn cẳng chạy đến triển lãm.
Từ đêm qua đến bây giờ, Dịch Huy không ăn không ngủ, vực dậy mười hai phần tinh thần cũng phải mang tranh đi bằng bất cứ giá nào nên bây giờ đứng không vững, mắt hoa.
Đúng lúc này, nhân viên công tác đẩy anh ra, tranh không cầm được, gấp đến mức mũi cay xè, mím môi muốn khóc.
“Không được, bức tranh này không thể cho người khác xem.” Dịch Huy bướng bỉnh đi về phía trước. “Đây là tranh tôi, tôi có quyền mang nó đi.”
Đây là những lời khó nghe nhất mà anh có thể nói ra nhưng chẳng có tính uy hϊếp gì cả.
Nhân viên công tác có lẽ khó chịu vì anh ‘vô cớ gây rối’, tay dùng sức nhiều hơn. Dịch Huy kiễng chân, tay vừa chạm vào khung bức tranh đã bị người ta đẩy ra. Bước chân xiêu vẹo, tư thế đứng không vững, lảo đảo bước sang bên cạnh.
Ngay lúc anh sắp ngã, một người vươn tay đỡ lấy anh. Cơ thể nghiêng ngả mấy lần mới miễn cưỡng đứng vững.
“Cảm, cảm ơn.” Mặt Dịch Huy trắng bệch vì suýt nữa bị ngã, câu nói cảm ơn cũng hơi run.
Anh quay đầu lại, muốn nhìn rõ người đưa tay giúp đỡ mình. Ánh mắt chạm phải đôi mắt kia, hô hấp cứng lại, cũng quên cả việc phải rút tay ra.
Đối phương cũng không khác anh mấy.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, tim Chu Tấn Hành xém nhảy ra khỏi cổ họng.
Người mà hắn đỡ lấy cũng đeo khẩu trang. Thấy ánh mắt trốn tránh của người kia, Chu Tấn Hành siết chặt tay lại, không nghĩ gì mà đặt tay lên vai gầy nhỏ kia, dùng sức giữ chặt người lại, ép người đối diện với hắn.
Đôi mắt trong veo ngậm nước phản chiếu hình bóng của mình – cảnh tượng mà hắn đã thấy rất nhiều lần.
Hầu kết khẽ chuyển động, Chu Tấn Hành nuốt một ngụm nước bọt. Tay đặt trên vai nâng lên muốn tháo khẩu trang trên mặt người kia ra.
Lúc sắp chạm tới, động tác bỗng dừng lại, tựa hồ gấp không chờ nổi nhưng lại sợ hy vọng vừa nhen nhóm sẽ vụt tắt. Ngón tay cuộn lại lui về.
Ánh mắt không rời khỏi người kia một giây. Chu Tấn Hành mở to mắt nhìn chằm chằm người trước mặt, cánh môi hé mở, cẩn thận mà gọi tên người. “Huy... Huy Huy?”
-
(*) Băm thành trăm mảnh: Bản gốc là ‘Thiên đao vạn quả’ - 千刀万剐
(*) Ngài: bản raw dùng ngài – 您 thật đó.