Tro Bụi

Chương 17

Editor + Beta: Thất Tử - 28/06/23

Mỗi giây có một sinh mệnh được sinh ra, cũng có một sinh mệnh rời đi.

Ngày phiên tòa xét xử vụ án của Dịch Huy, Chu Tấn Hành đến rất sớm. Hắn ngồi trong góc của hàng sau, nghe hai chữ ‘người chết’ lặp lại trong miệng thẩm phán, luật sư và người khác hết lần này đến lần khác, cố chấp không đánh đồng hai chữ ấy với Dịch Huy.

Vụ án thẩm tra kéo dài vì động cơ gϊếŧ người của ba bị cáo không rõ ràng, cần phải điều tra thêm, không thể tuyên án ngay.

Nơi đây là thành phố S, Chu Tấn Hành muốn gặp lại ba người đó và nghe ngóng một vài tin tức trong miệng bọn họ. Lúc trước chỉ lo đánh người, không hỏi được câu nào mà toà án chỉ phân tích từng sự kiện, cũng không ai dùng từ ngữ có độ ấm để chỉ Dịch Huy, Chu Tấn Hành không muốn biết những thứ này.

Hận thì hận. Ba người kia là những người cuối cùng gặp Dịch Huy trước khi anh ra đi. Tất cả những gì liên quan đến Dịch Huy, Chu Tấn Hành không muốn bỏ lỡ.

Kết thúc buổi thẩm vấn tại tòa án, hắn đến trại tạm giam. Những gì chuẩn bị đã chuẩn bị xong nhưng không thấy người đâu cả, hỏi ra thì mới biết đã có người vào trước rồi. Ban đầu, Chu Tấn Hành chưa nghĩ ra được người đó là ai. Bước ra ngoài trại tạm giam, hắn mới biết là Trình Phi Trì ở bên trong.

Người kia thấp hơn hắn một chút, đeo khẩu trang giống hắn. Không phải vì chống bụi mà vì sợ người khác nhận ra.

Cùng làm trong ngành, Chu Tấn Hành hiểu được. Người kia là bạn đời hợp pháp của Trình Phi Trì, anh dâu của Dịch Huy.

Hắn đi tới chào hỏi. “Thầy(*) Diệp.”

Nghe thấy tiếng gọi mình, Diệp Khâm giật mình nhưng thấy người đến là Chu Tấn Hành lập tức quay đầu rời đi.

Chu Tấn Hành đi nhanh về phía trước, tháo khẩu trang xuống. “Thầy Diệp, là tôi, Chu Tấn Hành.”

Bị chặn đường, Diệp Khâm liếc hắn một cái, nói: “Tôi biết.”

Ngụ ý ‘Biết là cậu nên tôi mới đi”.

Chu Tấn Hành nghe ra được chán ghét và mất kiên nhẫn. Nếu là trước đây, hắn chẳng rảnh rỗi mà mặt nóng dán mông lạnh. Nhưng bây giờ còn cách nào khác đâu, hắn cắn răng nói: “Tôi muốn hỏi mấy câu...”

Diệp Khâm không có kiên nhẫn nghe. “Tôi không có thời gian.”

Chu Tấn Hành nghẹn họng. Điều chỉnh trạng thái tâm lý xong, hắn ăn nói khép nép hẳn. “Năm phút thôi.”

Diệp Khâm cười lạnh sau khẩu trang. “Năm phút? Cậu xin tôi năm phút? Huy Huy chờ cậu lâu như vậy, năm phút cậu cũng chẳng muốn bỏ ra cho nó!”

Chuyện xưa đột nhiên được nhắc đến, Chu Tấn Hành ngẩn người. Miệng hé ra nhưng không thốt nổi một chữ.

Diệp Khâm là người nóng tính, không nói thì thôi chứ đã nói là không dừng lại được. “Trong mắt trong tim Huy Huy đều là cậu! Vì cậu mà học vẽ, học gửi tin nhắn, học làm bánh kem, học cách tự lập, học nén giận. Ra ngoài lần nào là lần ấy chỉ chăm chăm mua đồ về cho cậu, ngay cả ngủ cũng ôm điện thoại vì sợ cậu về nhà không thấy nó đâu... Nó tốt với cậu như thế, thích cậu đến vậy. Dù cậu không thích nó thì cũng đừng chà đạp nó!”

“Hôm làm đám cưới Huy Huy rất vui. Tôi không thể đến được, nó gửi cho tôi rất nhiều ảnh. Nó nói nó rất hạnh phúc, sẽ hạnh phúc ở bên cậu cả đời.”

Diệp Khâm nói, hốc mắt dần đỏ lên, vẻ mặt bi thương tự trách. “Huy Huy không nói cho chúng tôi biết bất cứ một điều gì, cái gì cũng giữ ở trong lòng. Nó nói nó sống rất tốt, tôi tin. Tại sao tôi lại tin chứ...”

Nghe những lời này, Chu Tấn Hành cảm thấy l*иg ngực trống rỗng, có điều gì đó vụt qua nhưng không bắt lại được.

Hắn thấy Diệp Khâm siết chặt nắm tay, một phần ý nghĩ né tránh cũng không có. Thậm chí, hắn hy vọng nắm tay ấy đánh lên mặt mình, càng mạnh càng tốt để lấn át đi cảm giác đau đớn của trái tim bị đυ.c rỗng.

Có lẽ Diệp Khâm cũng giống Trình Phi Trì, cả hai tuân thủ ước định đã đặt ra nên không động thủ.

Đôi mắt Diệp Khâm đỏ bừng trừng Chu Tấn Hành. “Nếu cậu quan tâm Huy Huy, dù chỉ một chút thôi cũng được thì nó đã không ra đi một mình ở ngọn núi hoang vu hẻo lánh. Đừng mong có thể lấy được tin tức từ tôi để xoa dịu lương tâm của cậu... Đồ vô lương tâm! Cậu không xứng!”

Mấy ngày quan sát, Tiểu Lâm phát hiện ra Chu Tấn Hành im lặng hơn trước đây.

Lúc trước bị mắng nhiều thành quen, giờ đây nhàn rỗi không có việc khẩn cấp cần xử lý, Tiểu Lâm không quen với cảm giác thảnh thơi này. Tiền lương nhận trong bất an. Trước khi nhận công việc này, bộ phận nhân sự cũng nhắc nhở anh ta ông chủ này rất khó hầu hạ.

Bây giờ Chu Tấn Hành không hề khó hầu hạ. Xong việc là về nhà ngủ, không uống rượu, không hút thuốc, không đi chơi đêm, ngoan đến mức khiến người ta muốn thưởng cho hắn bằng khen chiến sĩ thi đua xuất sắc nhất giới giải trí.

Không chỉ Tiểu Lâm, fans cũng nhận ra điều này. Phim cổ trang khai máy không lâu, nhóm fans nằm vùng ở ngoài đoàn phim tặng rất nhiều hoa tươi. Mấy món quà như cafe được đổi thành viên ngậm sâm, vitamin, cao dán, thực phẩm chức năng.

Hôm nay Tiểu Lâm dành thời gian lướt siêu thoại một vòng. Nhóm fans tiếp ứng chỉ thảo luận quanh vấn đề ‘Tại sao gần đây Hành Hành gầy thế?’. Có một em gái tiếp ứng nói từ lúc đoàn phim khai máy, mỗi ngày Chu Tấn Hành đi làm sớm nhất và về muộn nhất, nếu không có cảnh quay sẽ ở trong phòng cả ngày, cũng không ra ngoài ăn cơm.

Các em gái bình luận lo lắng cho tình trạng của anh trai, Tiểu Lâm cũng lo lắng theo. Anh ta nhìn Chu Tấn Hành lơ lửng trên dây cáp giữa không trung, nghĩ thầm cứ như thế này không được. Hôm nay phải mua đồ ăn ngon cho hắn, sau đó hỏi bóng gió xem có phải hắn thương tâm vì Dịch tiên sinh qua đời không rồi lấy tư cách người lớn tuổi khuyên nhủ.

Nghĩ được một nửa, Chu Tấn Hành xảy ra chuyện.

Ai từng treo mình trên dây cáp đều biết trọng lượng cơ thể dồn hết về phần cơ thể tiếp xúc với dây cáp nên sinh ra cảm giác chèn ép nặng nề, nội tạng chịu đau đớn một khoảng thời gian ngắn và máu tụ là điều không thể tránh khỏi. Mấy ngày gần đây, trên người Chu Tấn Hành có không ít vết bầm tím. Nếu không phải Tiểu Lâm không biết hắn ở trong phòng nghỉ nên không gõ cửa mà đi luôn thì đến bây giờ chẳng biết hắn bị thương thành cái dạng gì.

Lúc ấy Tiểu Lâm có nhắc nhở, Chu Tấn Hành quay đầu nhìn thoáng qua vai mình, duỗi tay xoa nhẹ vài cái rồi nhẹ nhàng nói không sao.

Nhưng trong tình hình hiện tại không thể nói một câu không sao là có thể cho qua...

Nhân viên phụ trách dây cáp làm ăn cẩu thả nên khi hạ xuống, Chu Tấn Hành bị rung lắc. Nhân viên vội thả dây ra khiến hắn mất thăng bằng, cơ thể rơi xuống đất. Ngoại trừ những chỗ bị quần áo che khuất, trán, mặt và khóe miệng bị xây xát chảy máu.

Tiểu Lâm cuống cuồng giao Chu Tấn Hành cho nhân viên y tế rồi đại diện cho công ty đi tìm đoàn phim đòi lời giải thích.

Hai bên không muốn làm lớn chuyện. Người bên đoàn phim cúi đầu nhận lỗi, hứa sẽ xử lý nghiêm những người liên quan. Kết quả kiểm tra của Chu Tấn Hành không bị tổn thương xương cốt nhưng mặt bị thương không thể tiếp tục quay phim được. Đoàn phim cho hắn nghỉ nửa tháng đến khi hồi phục thì tiếp tục.

Nhận được câu trả lời thỏa đáng, Tiểu Lâm báo cáo với công ty rồi đi tìm Chu Tấn Hành.

Mặc dù tất cả mọi người không truyền tin ra ngoài nhưng hiện trường quay phim vẫn loạn thành một cuộn len rối. Những fans tiếp ứng ở đoàn phim ngửi được mùi chạy đến, cầm máy ảnh chụp hiện trường quay phim. Thấy Tiểu Lâm, cả đám như ong vỡ tổ nhào lên hỏi có phải Chu Tấn Hành xảy ra chuyện rồi không. Tiểu Lâm một mực không trả lời, cúi đầu đi về phía trước.

Thoát khỏi đám fans chặn đường, đến phòng nghỉ lại gặp phải người.

Một chàng trai trẻ, khuôn mặt thanh tú, ăn mặc lịch sự, thấy Tiểu Lâm thì lễ phép chào rồi mới hỏi: “Xin hỏi Chu Tấn Hành tiên sinh có ở đây không? Tôi là bạn của cậu ấy. Nếu không tin thì có thể nói với cậu ấy một tiếng, Phương Hựu Thanh đến tìm.”

Ba phút sau, Tiểu Lâm dẫn Phương Hựu Thanh vào phòng nghỉ của riêng Chu Tấn Hành. Trước khi ra ngoài, anh ta nhìn vị khách này qua khe cửa. Anh ta thấy Phương Hựu Thanh kéo ghế ngồi xuống trước ghế Chu Tấn Hành đang nằm. Ngựa quen đường cũ, cứ như đây là nhà của hai người họ.

Chu Tấn Hành nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, mở mắt nhìn người ngồi cạnh mình. “Sao cậu lại đến đây?”

“Đi công tác ngang qua, nghe Dương Thành Hiên nói cậu quay phim ở đây.” Phương Hựu Thanh mỉm cười. “Hình như cậu không hoan nghênh tôi đến?”

Chu Tấn Hành lắc đầu. “Không có. Chỉ là hôm nay không khéo lắm, không có gì để chiêu đãi cậu cả.”

“Không sao. Ở đây cậu cái gì cũng có, tôi tự chiêu đãi mình.”

Phương Hựu Thanh quay đầu cầm lấy bình nước rót cho mình một cốc. Chu Tấn Hành định nói đó là cốc của hắn nhưng Phương Hựu Thanh đã uống rồi. Hắn mím môi, không nói gì.

“Dạo này cậu gầy đi rồi?” Uống xong cốc nước, Phương Hựu Thanh chủ động nói chuyện. “Đóng phim vất vả không? Tôi thấy fans gửi cho cậu không ít đồ tốt, nhờ trợ lý chăm sóc cậu cho tốt.”

Mấy ngày nay ngoại trừ quay phim thì lúc nào hắn cũng ở một mình. Yên tĩnh đã quen, bây giờ không có hứng thú nói chuyện, chỉ ‘ừm’ một tiếng rồi nhắm mắt lại.

Phương Hựu Thanh không phải người thích nói chuyện, lúc này không biết phải làm sao, câu được câu chăng mà tìm đề tài nói chuyện. Nói đến bộ phim hắn diễn gần đây rất hay, nói gần đây cậu ta đang học nấu ăn, mời hắn đến nhà mình nếm thử tay nghề, lại nói đến triển lãm tranh tuần sau, hỏi hắn có thể đến không.

Chu Tấn Hành ngồi dậy, giơ tay xoa huyệt thái dương. Định nói gì đó nhưng động đến vết thương, hắn nhíu máy. Phương Hựu Thanh xoay người cầm tăm bông trên bàn, nhúng cồn muốn bôi cho hắn. “Cậu chẳng thay đổi gì cả. Bị thương cũng không bôi thuốc, vẫn là để tôi...”

Lời còn chưa dứt đã bị hành động né tránh của Chu Tấn Hành cắt ngang. Hắn lui lại phía sau. Nâng tay chặn lại cánh tay đang duỗi đến của Phương Hựu Thanh, mi mắt nhấc lên chạm phải sự ngạc nhiên trong mắt Phương Hựu Thanh, hắn mới nhận ra mình phản ứng thái quá.

Lát sau, Chu Tấn Hành cầm lấy tăm bông trong tay cậu ta. “Cảm ơn, tôi tự làm.”

Chu Tấn Hành không biết vết thương ở đâu, cầm tăm bông bôi lung tung. Phương Hựu Thanh suýt nữa thì bật cười.

Ba năm trước, Chu Tấn Hành kiêu căng ngạo mạn hơn bây giờ rất nhiều nhưng ở trước mặt cậu ta thì khác, kiêu căng ngạo mạn thu lại hơn một nửa. Đánh nhau với người khác, giây trước nghiêm túc cool ngầu, giây sau đã tủi thân đưa mặt cho cậu ta bôi thuốc.

Phương Hựu Thanh không ngốc, hiển nhiên đã đoán được nguyên nhân Chu Tấn Hành xa cách mình. Cậu ta hít sâu một hơi, khoé miệng lần nữa cong lên. “Mấy hôm trước tôi dọn đến nhà mới, đợi tôi trang trí nhà cửa xong sẽ mời cậu và Dương Thành Hiên đến chơi. À, nghe nói em gái cậu từ nước ngoài về rồi? Lúc đó mời cả con bé đến chơi.”

“Hiện tại tôi chỉ muốn tập trung quay phim, không rảnh.” Chu Tấn Hành từ chối ngay lập tức. “Nếu cậu muốn mời Duyệt Duyệt thì tôi cho cậu số điện thoại của nó.”

Câu trả lời ngoài dự liệu khiến Phương Hựu Thanh nghẹn họng. Hai người nhất thời không biết nói gì nữa, bầu không khí cũng dần gượng gạo.

Từng có một khoảng thời gian bên nhau, Phương Hựu Thanh cũng hiểu Chu Tấn Hành nên lùi một bước.

Cậu ta đứng lên, ra vẻ thoải mái nói: “Cậu mệt rồi, tôi cũng không làm phiền nữa.” Nói xong, cậu ta gõ ngón tay lên mặt bàn. “Cậu cũng đừng quên uống thuốc. Tôi có mua trái cây cho cậu, yên tâm, không ngọt quá đâu.”

Chu Tấn Hành gật đầu, đứng dậy tiễn khách.

Ra đến cửa, Phương Hựu Thanh bỗng xoay người lại, ánh mắt chạm nhau. Cậu ta cố gắng tìm kiếm điều gì đó ngoài sự thờ ơ trong mắt Chu Tấn Hành, ví dụ như níu kéo. Ánh sáng quá yếu, cậu ta không nhìn ra được cái gì cả.

Cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi lại một lần nữa. “Triển lãm tranh cuối tuần sau, cậu có thể đến không?”

Không đợi Chu Tấn Hành nói lời từ chối, Phương Hựu Thanh vội nói tiếp: “Nửa ngày, chỉ nửa ngày thôi. Trước đây cậu đã đồng ý với tôi sẽ đến triển lãm tranh đầu tiên của tôi, mặc dù triển lãm lần này không chỉ có mỗi tác phẩm của tôi. Tôi lấy thân phận bạn bè mời cậu đến để giữ thể diện, được không?”

Chu Tấn Hành hé miệng, nuốt xuống lời từ chối.

Một lát sau, hắn thở nhẹ một hơi, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng, thực hiện ước định không thể thay đổi như một cái máy. “Được.”

-

(*) Thầy Diệp: bản gốc là ‘tiền bối’ - cách gọi thể hiện sự tôn trọng. Các video về Cbiz thường dịch: họ + lão sư. ‘Tiền bối’ và ‘lão sư’ gần giống nhau nên t để là ‘thầy’. Cách xưng hô này thể hiện sự tôn trọng, nhưng ‘tiền bối’ chỉ người đi trước, có kinh nghiệm hơn.