Ân Khải Trạch đứng dựa vào tường, đôi mắt thâm trầm nhìn về phía phòng cấp cứu. Chuyện ngày hôm nay, anh không tin chỉ là tai nạn. Chắc chắn phía sau đó còn có người đứng sau.
"Có chuyện gì thì nói đi."
Hàn Thiếu Phong chậm rãi lấy từ trong túi áo ra một gói thuốc lá. Ngón tay thon dài mở gói lấy ra một điếu thuốc rồi châm lửa. Ân Khải Trạch nhìn thấy thì liền lạnh nhạt nhắc nhở.
"Ở đây là bệnh viện, không được hút thuốc."
Hàn Thiếu Phong im lặng nhìn người đối diện một lúc rồi cũng dập thuốc đi. Ừ thì anh ta nói đúng, đây là bệnh viện, không nên hút thuốc.
"Không dài dòng nữa. Có chuyện gì thì mau nói đi."
"Tôi muốn hỏi... Cậu định sẽ giải quyết chuyện này thế nào?"
"Giải quyết? Ha... Từ lúc nào chuyện của tôi lại đến lượt Ân thiếu xen vào rồi?"
Ân Khải Trạch nhìn anh, đôi mắt lạnh lùng đầy chán ghét.
"Tôi không rảnh rỗi để lo chuyện bao đồng. Tôi chỉ đang lo cho cô ấy mà thôi."
"Xem ra cậu cũng si tình lắm."
"Tôi si tình... Dù sao thì cũng vẫn tốt hơn cậu. Ít nhất là tôi chưa từng làm tổn thương cô ấy."
Hàn Thiếu Phong không trả lời. Vấn đề này thì anh không thể tranh cãi. Ân Khải Trạch nói đúng, anh ta chưa từng làm tổn thương cô... Còn anh, anh chính là người tổn thương cô nhiều nhất.
"Tôi nghe nói hôm nay là lễ đính hôn của cậu và Hoắc Tử Yên. Lẽ ra lúc này, cậu không nên ở đây."
"Ân Khải Trạch, tôi không thích những người nói bóng gió. Muốn nói gì thì cứ nói thẳng ra đi."
"Được! Vậy thì tôi sẽ nói. Nếu như cậu đã xác định muốn kết hôn với Hoắc Tử Yên, vậy thì buông tha cô ấy đi."
"Không thể nào!"
"Cậu càng ở gần cô ấy, cô ấy sẽ càng gặp nhiều nguy hiểm hơn mà thôi."
Hàn Thiếu Phong trầm ngâm không trả lời. Anh dĩ nhiên biết điều đó. Nhưng... Bằng bất cứ giá nào, anh cũng nhất định sẽ bảo vệ cho cô thật chu toàn.
"Tôi đã đánh mất cô ấy một lần... Tôi không muốn phải hối hận thêm lần nào nữa."
Đôi mắt ai đó nhìn vào anh thật lâu. Ân Khải Trạch như muốn nhìn thấu để xem thử lời anh nói có bao nhiêu thật lòng. Chuyện của hai người họ, Ân Khải Trạch anh là người chứng kiến tất cả. Tình yêu của họ đẹp đẽ như thế nào, anh đều nhìn thấy. Chỉ là ngày đó, khi nhìn thấy Thư Kỳ đau lòng đến tuyệt vọng, anh thật sự không nỡ chút nào. Vậy nên...
"Nếu như cậu đã không muốn buông tay, vậy thì tốt nhất là bảo vệ cô ấy thật tốt. Nếu như để cô ấy phải tổn thương thêm lần nào nữa, tôi nhất định sẽ mang cô ấy đi."
"Ha...Yên tâm! Chỉ là tôi muốn hỏi một chuyện."
"Là chuyện gì?"
"Vụ tai nạn năm đó..."
"Là có người cố tình gây ra. Hơn nữa... còn có một bí mật mà cậu không biết."
"Bí mật?"
"Ừm! Năm đó... cậu bị thương rất nghiêm trọng. Hơn nữa trong lúc cấp cứu còn phát hiện tủy có vấn đề nên phải thay tủy, bằng không dù cậu qua khỏi thì cũng không thể sống được bao lâu."
"Sau đó thế nào?"
"Dĩ nhiên là tìm người có tủy thích hợp. Lúc đó Thư Kỳ đã đi gặp người hiến tủy."
"Rồi tiếp theo thì sao... "
"Tôi cũng không biết người đó là ai. Chỉ biết là hắn có một điều kiện thì mới đồng ý hiến tủy."
"Là điều kiện gì?"
"Tôi không biết. Chuyện đó e là chỉ có một mình cô ấy và người kia mới biết thôi."
Hàn Thiếu Phong không nói gì, chỉ im lặng suy nghĩ điều gì đó. Hiến tủy... Điều kiện... Chẳng lẽ...
"Không lẽ năm đó cô ấy rời đi là vì chuyện hiến tủy sao?"
"Có thể lắm. Nếu muốn biết thì chỉ có thể hỏi trực tiếp cô ấy thôi."
"Nếu như cô ấy chịu nói ra thì năm đó sẽ không không từ mà biệt."
Anh hiểu tính cô, chuyện mà cô không muốn nói thì dù có gặng hỏi thế nào cô cũng sẽ không nói. Huống hồ chuyện đó lại có liên quan đến chuyện năm xưa. Rất có thể người đó đã dùng tính mạng của anh để uy hϊếp cô phải rời đi.
"Chuyện năm đó tôi nhất định phải tra rõ ràng mọi chuyện."
____________
Bầu trời vẫn cứ mưa không dứt, dường như là đang khóc thay cho nỗi lòng của ai kia. Chiếc xe của Diệp Kiến Thần đậu trên ngọn đồi nhỏ, từ nơi này nhìn xuống có thể quan sát được cả một vùng thành đô rực rỡ. Chỉ là bầu trời lại đang mưa, cơn mưa tầm tả lại khiến cho cảnh vật buồn đến não lòng.
Hoắc Tử Yên ngồi bên trong xe, nghiêng mình tựa đầu vào cửa kính. Suốt cả chặng đường cô không nói lấy nửa lời, cho đến tận bây giờ cũng vẫn luôn im lặng như thế.
"Em không sao chứ?"
Diệp Kiến Thần nắm lấy tay cô rồi nhỏ giọng hỏi. Hoắc Tử Yên chỉ cười nhẹ rồi trả lời.
"Em... Em không ổn! Không ổn chút nào."
"Tử Yên, đừng suy nghĩ nhiều nữa. Nhất định anh sẽ bắt hắn phải đến nhận lỗi với em."
"Không cần đâu! Ngay từ đầu em đã biết, trái tim của anh ấy không nằm ở chỗ em."
Nụ cười nhẹ ấy thay cho sự bất lực của cô. Những gì xảy ra với cô ngày hôm nay là do bản thân tự làm tự chịu. Ngay từ đầu đã biết người đó không yêu mình vậy mà vẫn cứ cố chấp giành cho bằng được. Rồi khi anh mất đi kí ức, cô đã nghĩ bản thân có thể thay thế vị trí của Thư Kỳ... Nhưng không phải...
Anh chỉ là quên đi những chuyện đã xảy ra giữa anh và Thư Kỳ nhưng trái tim vẫn luôn hướng về phía cô ấy. Bởi lẽ ngay từ đầu, người anh yêu là Thư Kỳ chứ nào đâu phải là Hoắc Tử Yên cô đâu. Vậy cho nên ngay từ lúc bắt đầu thì đã định sẵn cô mới là người thua cuộc.
"Anh thấy có phải là em ngu ngốc lắm không... Vì một người không yêu mình mà đánh mất luôn cả một tình bạn đẹp đẽ."
"Tử Yên... "
"Không sao! Giờ thì em hiểu rồi. Có lẽ... em nên buông tay thôi."
Cô cúi mặt xuống, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy ra. Chấp nhận buông tay người mà mình đánh đổi tất cả để yêu, nỗi đau này ai có thể thấu được đây.
Diệp Kiến Thần kéo cô ôm vào lòng, anh thở dài rồi dịu dàng nói.
"Đừng khóc! Cậu ta không yêu em thì về đây anh yêu em."