Hàn Thiếu Phong nhìn thấy cô nằm trong vũng máu, anh gần như sụp đổ mà quỳ xuống bên cạnh cô. Nhìn gương mặt xinh đẹp của cô đang nhắm mắt tựa như ngủ say, anh thật sự là đau lòng đến sắp không thể thở được nữa rồi.
Bầu trời vẫn đang mưa như trút nước, âm thanh hỗn tạp xung quanh khiến đầu óc anh đau nhức liên hồi. Bất giác, có thứ gì đó vừa mới xuất hiện trong tâm thức, hình như... Hình như là anh nhìn thấy gì đó...
Anh thấy... Thấy mơ màng bóng ai đó chạy về phía anh. Anh nghe được giọng nói quen thuộc của cô gọi tên anh.
"Thiếu Phong... Thiếu Phong... "
Anh nghe được tiếng cô khóc, cô vừa khóc vừa gọi tên anh. Kí ức mơ màng ngư được đánh thức, anh cuối cùng cũng nhớ ra rồi...
Ngày hôm đó cũng là ngày mưa rơi tầm tã, anh đang đứng trước hiên của một quán cà phê đợi cô. Từ phía xa, chiếc mô tô từ đâu xông ra lao thẳng về phía anh. Tình huống bất ngờ khiến anh không kịp phản ứng. Trước khi anh nhắm mắt chìm vào giấc ngủ sâu, người cuối cùng anh nhìn thấy là cô...
"Tới rồi, xe cứu thương tới rồi."
Tiếng mọi người hô hoán hòa cùng tiếng còi xe inh ỏi kéo anh trở về với thực tại. Nhìn đội cứu hộ đang gấp rút đưa Thư Kỳ lên xe, trái tim anh cũng đau thắt lại. Trước khi lên xe cấp cứu, anh dặn dò trợ lý của mình.
"Bắt kẻ gây tai nạn giữ lại cho tôi."
"Vâng!"
Hàn Thiếu Phong vội vàng ngồi vào trong, anh nắm chặt tay cô mà âm thầm bật khóc. Nếu như cô xảy ra chuyện gì, anh sẽ sống không nổi mất. Còn có tên kia... nếu để anh tra ra được là có người sai khiến, anh nhất định bắt chúng chết không có chỗ chôn thây.
Xe cứu thương chạy đi, dòng ngày cũng tản ra. Chỉ còn lại một cô gái trẻ đứng đó, ướt sũng trong bộ váy lộng lẫy đưa mắt nhìn theo...
Hoắc Tử Yên đứng đó, âm thầm quan sát hết mọi chuyện. Khoảnh khắc nhìn thấy anh sụp đổ mà quỳ xuống bên cạnh Thư Kỳ, cô coi như cũng đã hiểu được rồi. Dù cho cô có cố gắng thế nào thì mãi mãi cũng thể thay đổi được gì. Bởi lẽ người anh yêu trước nay đều là cô ấy, dù cho có mất đi kí ức thì anh cũng vẫn yêu cô ấy như một bản năng. Cô thua rồi... Thua một cách thật thảm hại.
Ai đó đưa tay kéo cô ôm vào lòng mình, mang gương mặt nhem nhuốc của cô giấu trong l*иg ngực ấm áp kia. Vòng tay ai đó ôm chặt lấy cô, dường như muốn sưởi ấm cho trái tim cô vậy. Hoắc Tử Yên ngửi được mùi hương quen thuộc ấy thì không cần nhìn cũng có thể biết người đó là ai.
"Chẳng phải anh nói là bận nên không đến được sao?"
"Chuyện đó không quan trọng! Đi thôi, đừng để bản thân chịu thiệt thòi."
"Kiến Thần...Em đau lòng quá."
Câu nói đó thốt ra từ miệng cô khiến trái tim anh đau đến tê dại. Anh vừa thương vừa xót, lại vừa giận vừa trách cô. Anh thương cô nhiều năm như vậy, âm thầm ở bên cạnh che chở cho cô tại sao cô lại không nhìn thấy. Còn Hàn Thiếu Phong... Rõ ràng cô biết là người anh ta yêu không phải là cô, biết là cố chấp thì bản thân sẽ bị thương thảm hại vậy mà tại sao cô vẫn cứ yêu. Nhưng trong khoảnh khắc này đây, Diệp Kiến Thần không muốn tính toán gì nữa cả. Anh chỉ muốn ôm chặt lấy cô, dùng trái tim si tình của mình để sưởi ấm cho cô mà thôi.
"Ngoan! Nghe lời anh, chúng ta vào trong trước rồi nói."
"Không! Em không muốn vào đó. Anh đưa em đi đi được không?"
"Được! Anh đưa em đi."
Đôi mắt si tình quay sang nhìn cô. Nhìn bộ dạng của cô lúc này, nỗi uất hận trong lòng anh lại càng tăng lên. Những gì cô phải gánh chịu ngày hôm nay, từng chút từng chút một anh sẽ đòi lại không thiếu một thứ gì...
__________
Trên dãy hành lang bệnh viện vắng lặng, Hàn Thiếu Phong ngồi trên băng ghế, đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phòng cấp cứu. Mùi máu tanh trên áo khiến anh cảm thấy sợ. Lúc nãy nhìn thấy cô người toàn máu, anh thật sự sọ biết nhường nào.
"Tổng Giám đốc! Quần áo của anh."
Tần Mạt đưa cho anh một chiếc túi, bên trong đó là quần áo của anh. Từ ngày đi theo anh đến nay, Tần Mạt chưa từng nhìn thấy ông chủ của mình lo lắng cho ai đến như thế. Bây giờ xen ra, cũng chỉ có Ngô Thư Kỳ mới có thể khiến Hàn Thiếu Phong lo lắng mà thôi.
"Đã bắt giữ tên đó chưa?"
"Chúng tôi đang tra khảo."
"Nhất định phải tra ra được kẻ đứng sau."
"Vâng! Tổng Giám đốc... Anh nên đi thay quần áo thì hơn."
"Ừm! Cậu ở đây canh chừng giúp tôi một lát."
Dặn dò xong anh mới rời đi. Lúc này đây, Tần Mạt mới chú ý đến người còn đang ngồi run rẩy trên băng ghế bên kia.
Chậm rãi đi về phía cô, anh cũng không biết phải nói gì nữa. Thật sự thì anh không hề biết cách an ủi người khác.
"Đừng quá lo lắng, sẽ ổn thôi."
Lan Chi ngước đôi mắt đỏ lên nhìn anh, nơi đáy mắt vẫn còn long lanh nước. Cô mím chặt môi, cố gắng bình tĩnh rồi nhỏ giọng hỏi.
"Chị Kỳ... Chị ấy..."
"Sẽ không có chuyện gì đâu. Chỉ cần anh ấy còn ở đây thì nhất định mợ chủ sẽ bình an vô sự."
"Mợ... Mợ chủ? Hai người họ..."
"Hai người họ đã từng rất hạnh phúc nhưng cũng đã từng dày vò nhau đến thương tích đầy mình."
"Ý ... Ý anh là gì?"
"Cô ấy là mợ chủ nhà họ Hàn, là vợ của Hàn Thiếu Phong."
"Chính là người mà năm đó anh đi tìm sao?"
"Ừm! Là cô ấy."
Lan Chi ngẩng người, thì ra hai người họ là vợ chồng. Chẳng trách lần đó khi gặp nhau, biểu cảm của hai người lại kì lạ đến vậy. Nhưng lần đó, cô rõ ràng nhìn thấy Thư Kỳ rất đau lòng, rốt cuộc thì giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì...
"Tình hình thế nào, cô ấy sao rồi?"
Giọng nói lạ lẫm vang lên khiến hai người đều cùng nhìn về phía kia. Ân Khải Trạch mặt đầy mồ hôi, đôi mắt lo lắng nhìn vào phòng cấp cứu.
"Vẫn còn đang ở bên trong."
"Hàn Thiếu Phong đâu?"
"Tôi ở đây!"
Ân Khải Trạch nhìn về phía anh, đôi mắt vốn dịu dàng giờ lại trở nên tức giận.
"Tôi muốn nói chuyện với anh một chút."
"Được!"
"Đi qua bên kia đi."
Hai người cùng nhau đi về phía hành lang bên kia. Lan Chi nhìn theo bước chân của hai người họ rồi hỏi.
"Người đó là ai?"
"Là người một lòng một dạ yêu mợ chủ."