"Sư phụ."
Hà Sinh Linh vẫn trộm mắt để nhìn gương mặt của Hà Yến Tâm, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy xinh đẹp.
Hà Yến Tâm gương mặt trẻ trung mười phân mắt phượng mảnh dài hơi nhướn lên, mũi kéo léo mà tinh xảo, chóp mục hơi nhếch, miệng giống như hoa đỗ quyên diễm lệ trên núi cao khiến cho lòng người muốn âu yếm.
Hơn nữa người tu hành làn da trơn bóng, cả người lộ ra một cổ linh động, kiều mị đến vô cùng tự nhiên.
Hà Toàn Linh chính là bộ dạng của đứa bé sáu tuổi, đối với mỹ nhân trước mắt không hề ứng thú, sự sợ hãi cùng kinh hách, bất an ban nãy đã không còn, lúc này chỉ cảm thấy mệt và đói.
Hà Miểu Miểu cũng đói.
Theo lý thuyết mà nói, làm ăn mày nàng sẽ không đến mức chịu không nổi cơn đói.
Nhưng mà một năm nay, nàng mua bánh bao ăn đến quen rồi, thời gian chịu đói của mỗi ngày càng giảm bớt.
Bây giờ cách lúc ăn bánh bao thịt đã qua một ngày một đêm rồi.
Nàng thấy Hà Yến Tâm này tuy rằng lớn lên giống với lời tẩu tử quả phụ của Hà Song Linh nói "Hồ Mị Tử" nhưng dọc đường đi, nàng quan sát thấy tính tình của vị tiên tử này cũng coi là tốt.
Không giống với hai tiên nhân nam kia, đối với nàng hòa cái cực độ không kiên nhẫn.
Vì thế Hả Miểu Miểu đánh bạo hỏi: "Sư phụ, chúng ta đã lâu đều chưa ăn cơm, có thể ăn ít đồ hay không ạ?"
Nói xong liền đưa mắt nhìn về phía Hà Yến Tâm, ánh mắt thập phần vô tội.
Đây chính là sở trường sống của nàng khi đi xin tiền.
"A, là ta sơ sót."
Hà Yến Tâm quả thật vô cùng hòa ái, sờ sờ tóc đuôi ngựa của nàng, cũng không biết từ đâu lấy ra một bình ngọc nho nhỏ, đem ba viên thuốc bên trong đổ ra.
"Cái này là Tích Cốc đan. Ta đã Tích Cốc nhiều năm, nơi này không có chuẩn bị đồ ăn, các ngươi trước hết chấp nhận ăn dược đã."
Hà Miểu Miểu không biết cái gì gọi là Tích Cốc, nhưng mà viên thuốc nhỏ này thoạt nhìn rất trắng, ngửi vào cũng không có vị, nếu mỹ nhân sư phụ đã đưa cho vậy thì cứ ăn thôi.
Nàng đưa tay lấy trước, một ngum nuốt xuống thì Hà Toàn Linh và Hà Song Linh mới nhận lấy.
Ba người chỉ thấy một trận khí lực ấm áp xuất hiện trong cơ thể, cảm giác đối bụng lập tức biến mất.
Mắt Hà Miểu Miểu sáng lên, trong lòng đã nhận định đây chính là thần dược, nàng nhìn chằm chằm vào bình ngọc nhỏ trên tay Hà Yến Tâm mà không chịu chớp mắt.
Hà Yến Tâm thấy vậy, đem bình ngọc đưa cho nàng: "Bình này cho ngươi, một ngày chỉ cần một viên là được, nhiều cũng vô dụng."
"Cảm ơn sư phụ!"
Giọng nói thanh thúy của cô bé vang lên khiến Hà Yến Tâm có chút hốt hoảng, nhưng ngay lập tức liền khôi phục lại dáng vẻ kiều mị ban đầu, đối với ba người nói:
"Bên trái sơn động chính là phòng của các ngươi, hôm nay di chuyển không ít, đi nghỉ tạm trước đi."
Hà Miểu Miểu hướng mỹ nhân sư phụ vái chào, vái xong mới lôi kéo Hà Toàn Linh vào một phòng.
Căn phòng trừ một cái giường đá thật lớn thì không còn vật gì khác.
Hai người vừa trèo lên giường nằm, cảm giác lạnh lẽo và cứng rắn của giường đá làm mệt mỏi trong người tiêu tan không ít.
"Nhị Nha... Ngươi có thể ngủ sao?"
"Gọi ta là Miểu Miểu! " Nàng tuy rằng không biết hai chữ này có ý gì nhưng vẫn cảm thấy so với cái tên Nhị Nha tốt hơn nhiều.
"Miểu Miểu... Ngươi nói, chúng ta có thể thật sự học được bản lĩnh sao? Ta tưởng tượng giống như sư phụ vậy, trên tay tạo ra lửa, mùa đông sẽ không sợ lạnh."