Sau Khi Omega Dịu Dàng Xuyên Thành Thượng Tá Hung Ác

Chương 39

Cậu cất súng lại sau thắt lưng, chỉnh lại nếp nhăn trên đồng phục tác chiến, khẽ cau mày nói với Lục Nhiễm Không: "Ồn ào quá..."

Trong biệt thự truyền ra tiếng bước chân xuống cầu thang ‘rầm rầm’, đèn tầng trệt bật sáng. Sau đó, cửa nhà mở ra, một người đàn ông gầy gò khoảng bốn mươi tuổi mặc áo choàng tắm dày màu nâu sẫm vội vã bước ra, vừa đi vừa thắt dây áo choàng.

"Các cậu làm như thế là phạm pháp, cho dù là quân đội cũng không thể tùy tiện quấy nhiễu dân chúng, còn phá hoại tài sản cá nhân như vậy được." Giọng nói của người đàn ông vì tức giận mà có hơi lạc giọng.

Lan Du liếc nhìn lên tầng hai, có một ô cửa sổ đã bị mở ra, một người phụ nữ đứng sau khung cửa nhìn xuống dưới.

"Mở cửa..." Cậu lạnh lùng nói.

Người đàn ông nhìn qua khe hở của cổng sắt đối diện với cậu vài giây, cơn phẫn nộ nhanh chóng biến mất. Nhưng với trách nhiệm của một chủ nhà, anh ta vẫn kiên quyết hỏi: "Rốt cuộc tại sao phải mở cửa thế, cậu phải nói rõ cho tôi một câu chứ, điều này không quá đáng đâu đúng không?"

Lan Du hất đầu về phía xác Trùng Vương nằm trên lan can đá phía bên phải.

Người đàn ông nghi hoặc nhìn theo, sau khi nhìn rõ thì hoảng sợ, liên tục hỏi: "Đây là cái gì? Đây là tinh tế thú sao? Sao nó lại chết ở cửa nhà tôi?"

"Đây là Yết Trùng Vương của hành tinh Drate, trong quá trình bị truy đuổi, nó đã có ý đồ trốn vào nhà anh. Nhưng anh rất may mắn đấy, khi nó vừa leo lên lan can đá này thì đã bị chúng tôi—" Lục Nhiễm Không thoáng thấy Lan Du hơi liếc sang phía mình, ngừng lại một chút rồi nghiêm túc nói tiếp: "Đã bị vị Thượng tá K này tiêu diệt, vậy nên mới tránh được một tai họa mang tính hủy diệt."

Người đàn ông nhìn vào cái xác khổng lồ của Trùng Vương, tất cả cảm xúc mâu thuẫn trong lòng đều tan biến, khuôn mặt đầy hoảng sợ hỏi: "Trưởng quan, vậy bây giờ, bây giờ nhà tôi an toàn rồi chứ?"

"Không an toàn..." Lục Nhiễm Không hạ giọng nói: "Bên cạnh nó còn có một con Yết Trùng khác, lúc nãy không tìm thấy, có thể đã trốn vào nhà anh rồi."

"A!" Người đàn ông kêu lên đầy kinh hoảng.

Khóa điện tử phát ra tiếng vang nhỏ, cánh cửa mở ra hai bên, lộ ra lối vào sân nhà.

Người đàn ông đứng bên cạnh làm động tác mời, kính cẩn nói: "Mời Thượng tá K và... vị trưởng quan này nên xưng hô thế nào?"

"Lục (陆), bên trái là hai lỗ tai (阝), bên phải là chữ "kích" (击), chữ ‘kích’ trong ‘kích sát’ (đánh chết) Trùng Vương, gọi tôi là Thượng tá Lục là được." Lục Nhiễm Không nói.

"Mời Thượng tá K và Thượng tá Kích vào trong." Người đàn ông nói xong, vội vã dẫn đường đi trở vào nhà.

"Tôi tên là Vương Uy, bình thường làm chút kinh doanh nhỏ, cũng có qua lại với quân đội. Nói đến quân đội đóng tại thành phố Bell, hành tinh Kata, trước đây tôi cũng tham gia xây dựng một tòa nhà trong đó." Người đàn ông mỉm cười nói.

"Ồ? Vậy ông xây dựng tòa nhà nào thế?" Lục Nhiễm Không liếc nhìn xung quanh, không để tâm hỏi.

"Hình như, hình như... đúng rồi, là tòa nhà ký túc xá số 4."

Vừa dứt lời, cả Lục Nhiễm Không và Lan Du đều đanh mặt lại.

Hóa ra tòa nhà số 4, cái nơi đánh rắm một cái mà ở phòng bên cạnh còn nghe rõ mồn một, là do người trước mặt này xây dựng.

Ba người tiếp tục đi vào, Lan Du liếc nhìn bóng dáng Vương Uy, rồi lại nhìn bức tường ngoài mà Lục Nhiễm Không vừa nãy chuẩn bị trèo qua, sau đó nhìn về phía Lục Nhiễm Không, ánh mắt đầy ẩn ý.

"Bởi vì tôi không quen với những hành vi thô bạo và lừa dối dân chúng thôi." Lục Nhiễm Không nhìn thẳng về phía trước, hạ âm lượng xuống chỉ đủ để hai người nghe thấy.