Huống hồ phần diễn hôm nay đã kết thúc, đã "cut" rồi.
"Trong mắt Yết Trùng không có ngày hay đêm, hơn nữa loài tinh tế thú này cực kỳ phục tùng mệnh lệnh, không có lệnh triệu tập của người hành tinh Drate thì nó không thể chạy xa như vậy, lại còn chọn đúng ngôi nhà này."
Lan Du vặn đầu lại, tỏ vẻ anh đang nói nhảm.
"Người hành tinh Drate rất xảo quyệt, tôi cần sự giúp đỡ của cậu." Lục Nhiễm Không nói.
Lan Du tỏ vẻ kiên quyết từ chối: "Anh còn xảo quyệt hơn người hành tinh Drate, bọn họ bây giờ mới cần giúp đỡ."
Lục Nhiễm Không bình tĩnh nhìn cậu, lưng quay về phía ánh sáng nên không nhìn rõ biểu cảm trên mặt. Cuối cùng anh vẫy tay nói: "Vậy cậu đi đi, một mình tôi cũng được rồi."
Lan Du thật sự quay người bước đi.
Cậu đi một mình trên con đường mòn trong rừng, bên cạnh là rừng gỗ nam mộc xào xạc trong gió đêm, tạo ra từng mảng bóng lay động.
Nhìn những bóng cây giương nanh múa vuốt trong bóng tối trước mặt, cậu đột nhiên dừng bước, có hơi sợ hãi.
Lý trí mách bảo cậu, giờ này dù đột nhiên có mười con ma xuất hiện, với bản lĩnh của K thì cũng có thể đánh cho chúng đi đầu thai.
——Huống hồ trên đời này ngoài gián khổng lồ, người da xanh thì làm gì có ma.
Hừ, tất cả nỗi sợ đều do con người tưởng tượng ra rồi tự mình dọa mình.
Năm giây sau, cậu bắt đầu quay đầu trở về chỗ cũ, bước chân càng ngày càng nhanh, cuối cùng biến thành chạy chậm luôn.
Lục Nhiễm Không ngước mắt nhìn tầng hai biệt thự, chuẩn bị leo theo tường ngoài rồi vào ban công. Tay vừa chạm vào thì nghe giọng nói lạnh lùng của Lan Du: "Anh định vào nhà ăn trộm sao?"
Anh quay phắt lại, thấy Lan Du đang đứng ngoài cửa sắt biệt thự, nhìn cậu qua những khoảng chạm rỗng của hoa văn trang trí.
"Tôi trộm cắp hay làm gì khác cũng chẳng liên quan quái gì đến cậu." Anh tức giận nói xong thì tiếp tục leo lên trên.
Bíp——
Chuông cửa đinh tai nhức óc vang lên liên tục, hết tiếng này tới tiếng khác, phá tan sự yên tĩnh của màn đêm.
"Ai đó?" Cổng sắt trước biệt thự phát ra một tiếng "tách", màn hình hiển thị cuộc gọi.
"Mở cửa, quân bộ kiểm tra." Lan Du nói.
"Mẹ kiếp!" Lục Nhiễm Không nhìn tầng hai, rồi lại nhìn về hướng cổng sắt, nhanh chóng tụt xuống tường, chạy qua vườn rồi nhảy qua ngoài.
"Nửa đêm nửa hôm, kiểm tra gì mà kiểm tra? Có chuyện gì thì ra trạm bảo vệ mà hỏi bọn họ đi." Tiếng người đàn ông trong thiết bị trò chuyện mang theo sự không kiên nhẫn rõ rệt, nói xong thì cúp máy luôn.
Lan Du tiếp tục bấm chuông cửa, ngón tay giữ chặt không buông.
Bíp — bíp —
"Cậu rút dây động rừng rồi, hơn nữa chúng ta không có lệnh khám xét, không có quyền vào nhà người khác." Lục Nhiễm Không hạ giọng, đầy vẻ bực bội nói.
Lan Du không trả lời, chỉ bướng bỉnh giữ ngón tay ở nút chuông cửa.
Hệ thống trò chuyện lại sáng lên, giọng nói của người đàn ông không thể chịu nổi mà hét lên: "Bất kể cậu là ai, nếu không đi ngay thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"
"Anh công dân này, Thượng tá K của tiểu đội cơ giáp hai, trực thuộc Quân đội Đế quốc Omar đóng tại hành tinh Kata thông báo với anh, trong vòng một phút phải mở cửa, nếu anh cản trở tôi thi hành nhiệm vụ quân sự, hậu quả sau này tự anh gánh chịu." Lan Du lạnh lùng ngắt lời người đàn ông, cũng rút chứng nhận quân nhân của mình đưa vào trước camera.
"Tôi sẽ báo cảnh sát ngay lập tức, báo cảnh sát ngay bây giờ, còn phải báo lên cấp trên của các người—"
Lan Du thu chứng nhận lại, im lặng rút súng từ bao ra, trước ánh mắt kinh ngạc của Lục Nhiễm Không, cậu nhắm thẳng vào hệ thống trò chuyện mà bóp cò.
Tiếng súng vang lên "Pằng" một tiếng, vỏ nhựa của hệ thống trò chuyện nổ tung, sau khi phát ra mấy tiếng "xẹt xẹt" thì không còn động tĩnh gì nữa.