Sau Khi Omega Dịu Dàng Xuyên Thành Thượng Tá Hung Ác

Chương 18

Đội ngũ của họ đã hành quân được nửa giờ mà không gặp tình huống bất thường nào. Không thấy dấu vết của đội binh sĩ tuần tra, máy dò nhiệt cũng không phát hiện ra có người lạ nào ở gần đó.

Lan Du ngước nhìn mặt trời trắng xóa, liếʍ môi dưới khô đến nứt ra, lấy bình nước từ túi quân nhu phía sau ra uống vài ngụm rồi xoay nắp lại, đặt vào chỗ cũ.

Lục Nhiễm Không luôn đi đằng trước cậu, bóng lưng đĩnh bạt không nhìn ra một tia mệt mỏi nào. Nhưng khi tiếng Lan Du xoay nắp bình vang lên, anh hơi nghiêng đầu rồi dừng bước, quay người, lớn tiếng ra lệnh cho binh sĩ phía sau: "Nghỉ ngơi tại chỗ mười phút."

Các binh sĩ đều ngồi xuống nghỉ ngơi tại chỗ, uống nước, hút thuốc, mở nút áo trên cùng để quạt mát.

Lan Du cũng ngồi xuống một tảng đá bên đường, cởi giày quân đội ra, rũ sạch sỏi cát rơi vào trong ra.

Lục Nhiễm Không im lặng ngồi cạnh, Lan Du thấy anh lại rút chiếc nỏ nhỏ ra, dùng một thanh giũa nhỏ để nghiêm túc mài giữa.

Cậu thực sự rất sợ các binh sĩ của tiểu đoàn hai nhìn thấy cảnh này thì ý chí hơn thua sẽ bị kích hoạt, cũng sẽ muốn cậu chế tác cái gì đó ngay bây giờ.

Đến lúc đó thì chỉ có thể hỏi ai có len để biểu diễn đan áo tại chỗ thôi.

Một loạt tiếng tít tít, tít tít vang lên từ thiết bị đầu cuối.

Lục Nhiễm Không dừng động tác trên tay lại, cúi đầu nhìn số điện thoại, nhấn nút từ chối một cách do sự.

Tay vừa chạm vào, tầm mắt anh liếc thấy Lan Du đang nhìn sang đây, ngón tay nhúc nhích, không cẩn thận nhấn nút nhận cuộc gọi.

"Chú Vu, là cháu... Ừm, cháu vẫn ổn, chú yên tâm... Cháu sẽ chú ý an toàn... Cháu sẽ không quay về đâu, ở quân đội rất thoải mái, cũng không cần thứ gọi là quan tâm của ông ta..."

Giọng điều của anh rất kính cẩn nhưng càng nói thì tiếng càng nhỏ, còn nghiêng người quay lưng về phía Lan Du.

Lan Du hiểu đạo lý không được nghe lén, tự giác mang giày quân đội lại, đứng dậy đi ra chỗ khác.

Xa xa có hai con kền kền đang đánh nhau, cậu hứng thú mà xem một lúc, vòng qua các binh sĩ đang nghỉ ngơi rồi đi về phía đó.

Hai đội trưởng của tiểu đoàn hai đứng lên định đi theo nhưng cậu đã giơ tay ngăn lại: "Các cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi loanh quanh một chút."

Cậu thảnh thơi bước về phía trước, trước mặt xuất hiện một gò đất nhỏ.

Đột nhiên, tầm mắt cậu thoáng thấy dường như có thứ gì đó đang nhúc nhích. Khi dừng lại nhìn kỹ thì lại không thấy gì nữa.

Có lẽ là bị hoa mắt rồi.

Cậu tiếp tục bước về phía trước, hai con chim lớn trước mặt đã nổi cơn điên, mổ nhau bằng mỏ, đập nhau bằng cánh, lông đen rụng đầy đất.

Cậu cúi xuống nhặt một viên đá lên, chuẩn bị ném vào hai con chim để chúng tách nhau ra. Khi đứng thẳng dậy, cậu thoáng nhìn thấy phía sau gò đất có một vật màu đen ló ra một góc.

Hình như đó là một đôi giày quân đội.

"Ai đang ở đó?" Lan Du hỏi.

Không có ai trả lời.

Có bĩnh sĩ trốn ở đây làm gì chăng?

Cậu cảnh giác, cẩn thận di chuyển sang bên sườn, tình hình phía sau gò đất dần hiện ra trước mắt.

Cảnh tượng này khiến mắt Lan Du mở to, đồng tử đột nhiên co rút, suýt chút nữa đã hét toáng lên.

Dưới đất có mấy thi thể mặc quân phục nằm đó, da thịt đã không còn, chỉ còn lại bộ xương trắng hếu, vài con kền kền xung quanh đang mổ những phần thịt còn sót lại.