Sau Khi Omega Dịu Dàng Xuyên Thành Thượng Tá Hung Ác

Chương 17

Lục Nhiễm Không nói: "Trước đây không gây thương tích cho con người nhưng không có nghĩa là lần này cũng không gây thương tích cho con người. Đội tuần tra biến mất một cách khó hiểu, có thể là đã gặp nguy hiểm rồi, chúng ta cần phải cẩn trọng hơn, không được thiếu cảnh giác."

"Nhiễm Không nói đúng, hành tinh Kata là trạm trung chuyển của tinh vực Sassou, khi di chuyển, có rất nhiều tinh tế thú sẽ đi qua đây. Dù phần lớn không gây thương tích cho con người nhưng cũng không thể chắc chắn rằng sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra." Thượng tá phúc hậu nói.

Thiếu úy mặt trẻ con nhìn quanh một chút, nói: "Nếu thế thì chúng ta chia nhau ra tìm đi."

"Không được chia ra, hiện tại chúng ta hoàn toàn không biết rõ tình hình cụ thể, tốt nhất là hai tiểu đoàn tập trung tìm kiếm theo một hướng." Lục Nhiễm Không nhíu mày, vẻ mặt có chút nghiêm trọng: "Thế này đi, tôi và Trần Dục Đàm sẽ đi phía Đông, Lâm Trúc và K sẽ đi phía Tây. Nếu không phát hiện được gì thì hai giờ sau chúng ta sẽ gặp lại ở đây rồi cùng nhau kiểm tra phía Nam và phía Bắc."

Thượng tá phúc hậu Trần Dục Đàm sảng khoái đáp: "Được, tôi sẽ đi về phía Đông với anh."

Thiếu úy mặt trẻ con, cũng chính là Lâm Trúc, nghe sắp xếp xong thì mặt lập tức biến sắc, tuyệt vọng như trời sắp sập xuống, duỗi tay nắm góc áo Trần Dục Đàm, kéo nhẹ trong sự nôn nóng.

Lan Du mặc dù đang lạnh lùng nhìn ra xa nhưng tầm mắt vẫn luôn quan sát bọn họ, sau khi thấy động tác của Lâm Trúc thì lập tức cười lạnh một tiếng đúng lúc, nói: "Nếu đã có người không muốn đi cùng tôi, vậy thì —"

"Tiểu đoàn các cậu không được hành động một mình."

"Tiểu đoàn của chúng tôi sẽ ở lại."

Lục Nhiễm Không và cầu đồng thời lên tiếng.

"K sẽ đi về phía Đông cùng tôi, Dục Đàm, anh và Lâm Trúc đi phía Tây đi, hai giờ sau gặp lại ở đây." Lục Nhiễm Không sắp xếp một cách quyết đoán.

"Được, vậy hai giờ sau gặp lại." Trần Dục Đàm nhanh chóng đáp lại, dẫn Lâm Trúc đã đầy máu sống lại rời đi.

Nhìn bóng lưng hai người, Lục Nhiễm Không khoác súng trên tay lên vai, quay đầu hét lớn một tiếng: "Đám nhãi con, xuất phát nào!"

Giọng anh vang to và đầy khí thế.

"Tuân lệnh..."

Mấy tên nhóc của tiểu đoàn ba vốn đang đứng lười biếng ở đó, một số khoác vai nhau, một số dùng súng làm gậy chống. Sau khi nghe thấy mệnh lệnh này, bọn họ lập tức đứng nghiêm, mỗi người như đang thực hiện tư thế đứng của quân đội, ưỡn ngực, ngẩng cao đầu.

Binh sĩ của tiểu đoàn hai đã xếp hàng chỉnh tề từ trước, thấy tiểu đoàn ba có màn thể hiện như vậy thì đều hướng ánh mắt nhìn về phía Lan Du.

Lan Du đối diện với ánh mắt kỳ vọng của mọi người, trong lòng thầm thở dài.

Đúng là một ý chí hơn thua đáng sợ.

Nói chứ, tại sao mấy trận minh tranh ám đấu giữa hai tiểu đoàn mấy người lại cứ nổ ra trong những tình huống kỳ quặc thế này vậy hả?

Cậu khẽ hắng giọng, khí dồn đan điền như một ca sĩ giọng nam cao rồi hô lớn: "Đám nhãi con ngoan, xuất phát nào!"

— So với ‘nhãi con’ thì có thêm một chữ ‘ngoan’, chắc chắn bọn họ sẽ hài lòng.

"Tuân lệnh!" Tiếng hô đáp lại của đám nhãi con ngoan vang dội khắp trời.

Hai tiểu đoàn chia thành nhiều hàng cùng tiến về phía Đông, dưới chân dần không còn cát vàng mềm mại mà thay vào đó là đất vàng cứng rắn bị nứt nẻ thành từng mảng, kéo dài đến vô tận.

Trong tầm mắt thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một bộ xương của loài động vật nào đó không rõ, trên trời có đàn kền kền đang lượn vòng.