Chương 20: Mỹ nhân ngư mất hết tất cả
"Quyết định bổ nhiệm Luke đã xác định rồi."
Thượng Chi Đào nghe Kitty nói với Grace.
"Ở đâu?"
“Email nhóm công ty.” Có sự phấn khích trong giọng nói của họ.
Công sở rất thực tế, nếu cấp trên được thăng chức, nhân viên sẽ có nhiều cơ hội hơn, được thăng chức, tăng lương, lời nói có trọng lượng hơn.
Lúc ấy, Thượng Chi Đào không hiểu điều này, chỉ nghĩ rằng họ đang mừng cho Loan Niệm.
Trong lòng cô Loan Niệm xứng đáng được như vậy, không phải anh thì còn là ai?
Thượng Chi Đào đã nghe mọi người nói rằng Loan Niệm sẽ được bổ nhiệm, nhưng họ không nói rõ anh ấy được bổ nhiệm vào vị trí nào.
Cô mở email và thấy thông báo bổ nhiệm Tracy thay mặt ban giám đốc gửi.
Nhìn vào nó, sắc mặt cô tối sầm lại.
Trước kia cô còn cảm thấy may mắn, cho dù Luke không thích cô, cô cũng không phải cấp dưới của anh, cánh tay của anh cũng không thể duỗi dài như vậy.
Bây giờ thì hay rồi, toàn bộ Lăng Mỹ Trung Quốc đều phải nghe anh ta.
Thượng Chi Đào đột nhiên cảm thấy rằng bản thân đang gặp nguy hiểm.
Theo bản năng nhìn về phía phòng làm việc của Loan Niệm.
Cô tự giễu mình ngu ngốc, anh đi công tác đã một tuần rồi không đến công ty.
"Làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Thấy vẻ mặt của cô không tốt, Lumi nghiêng người hỏi.
Thượng Chi Đào lắc đầu, chỉ vào email, thấp giọng hỏi: "Bây giờ Luke có thể danh chính ngôn thuận đuổi em đi đúng không?"
Lumi gật đầu: “Chứ gì nữa.” Lumi cố tình làm bộ mặt nghiêm túc, chọc ghẹo cô.
Thượng Chi Đào sắc mặt tái nhợt: "Vậy làm sao bây giờ?"
Lumi cười thành tiếng: “Coi em sợ kìa!”
Lumi khoác tay qua vai cô: “Anh ta sau khi nhậm chức còn rất nhiều việc phải giải quyết, làm gì có thời gian để đuổi một nhân viên nhỏ bé như em.”
Anh ta ngày thường cũng rất nhiều việc, nhưng vẫn có thời gian mắng em đấy thôi? Thượng Chi Đào tự nghĩ.
"Nghe chị nói, Alex rất hài lòng với em, chị cũng rất hài lòng với em. Hai tháng qua đều luân phiên cho em điểm A, anh ta nếu muốn đuổi phải có lý do chứ?"
"Đánh giá của em là A sao? Nhưng em cảm thấy mình quá bình thường. Em thấy Kitty và những người khác biểu hiện rất tốt."
"Cái gì chứ? Họ tốt hay không cũng là do Luke đánh giá, tiêu chuẩn của mỗi bên khác nhau.”
"Ồ... vậy thì em là A, anh ta không thể sa thải em?"
"Trừ khi em mắc phải một sai lầm lớn."
Thượng Chi Đào thư giãn một chút, cố gắng bình tĩnh và xử lý bảng báo giá của nhà cung cấp trong tay.
Làm một mạch tới khuya, cuối cùng cũng sắp xếp xong đống tài liệu.
Nhấc điện thoại lên, nhìn thấy tin nhắn lúc mười giờ của Loan Niệm gửi cho cô: “Tôi biết cô vẫn ở công ty. Đến văn phòng tôi, trong ngăn kéo có một USB, lấy nó ra và mang đến địa chỉ này.”
Loan Niệm gửi đến một định vị của một nhà hàng, nhưng đó đã là chuyện của hai giờ trước, hiện giờ là 12 giờ đêm, tối thứ sáu.
Thượng Chi Đào nhắn lại cho anh: "Thật xin lỗi Luke, em mới sắp xếp xong bảng báo giá nên mới nhìn thấy tin nhắn. Bây giờ gửi cho anh nhé?"
Loan Niệm gọi đến, Thượng Chi Đào nghe thấy có tiếng gió trong điện thoại: "Đổi địa chỉ, viết lên đi."
Cách nói chuyện của Loan Niệm nghe khác thường, có chút kỳ lạ.
Cô vội vàng cầm tờ giấy ghi địa chỉ: “Gửi đến đây à?”
“Ừ.” Loan Niệm cúp điện thoại.
Anh ta say rồi.
Hôm nay cũng không biết uống bao nhiêu, Tracy nói sau khi được bổ nhiệm, cần cùng ban quản lý đi ăn tối.
Loan Niệm vội vã từ sân bay đến tham gia vào một bữa tiệc rượu nhàm chán.
Bề ngoài nhìn vào cứ nghĩ là buổi tiệc chung vui hòa hợp, thật ra cũng chỉ làm cho có lệ. Loan Niệm ghét tiệc rượu nhàm chán như vậy.
Vô vị, nhưng vẫn phải uống rất nhiều rượu.
Khi đến cổng tiểu khu, anh không quên nói với nhân viên bảo vệ: “Lát nữa sẽ có một người tên Thượng Chi Đào đến chỗ tôi để đưa tài liệu, hãy để cô ấy vào."
Đưa tài liệu vào giữa đêm?
Các bảo vệ khu biệt thự không lạ gì đời tư của các chủ nhân bên trong, đưa bản thân lên thì có? Bảo vệ thầm nghĩ.
Gần một lúc sau Thượng Chi Đào mới đến, bảo vệ hộ tống cô đến trước cửa nhà Loan Niệm, nhấn chuông cửa rồi rời đi.
Khu vực xung quanh yên tĩnh, khu biệt thự trồng cây xanh tươi, ban đêm có thể nghe thấy nhiều tiếng côn trùng kêu, tiếng gió thổi qua vạn vật.
Hóa ra Luke rất giàu.
Trong suy nghĩ của Thượng Chi Đào, như thế này là rất giàu có, cô còn lâu mới biết được người giàu thực sự như thế nào.
Phải mất năm phút sau, Loan Niệm mới mở cửa.
Anh vừa rửa mặt súc miệng xong, cố gắng giữ tỉnh táo, sau khi mở cửa, dựa vào khung cửa, đưa tay về phía Thượng Chi Đào: “Làm phiền rồi."
“Không có việc gì.” Đem USB đặt vào trong lòng bàn tay anh: “Vậy anh mau nghỉ ngơi đi.”
" Gọi xe chưa?"
"Chưa gọi."
Loan Niệm cho dù uống say cũng cảm thấy Thượng Chi Đào không có đầu óc, trong lòng thầm nghĩ sao không gọi xe để về?
“Cô vào trong đợi tôi. "
“Có bất tiện không?” – Cô nam quả nữ, anh còn là sếp nữa chứ.
“Cô bị bệnh à?” Loan Niệm say rượu đặc biệt ác ý,
“Cô bây giờ cởi ra xem tôi có hứng thú với cô không?” – Anh đi vào trong nhà, nặng nề ngồi xuống sofa, tay cầm điện thoại không chắc chắn, hắng giọng gọi bảo vệ: “Giúp tôi bắt một chiếc xe, bắt được thì gọi tôi.”
Thượng Chi Đào ngơ ngác đứng đó, Loan Niệm khẽ nhắm mắt nói với cô: “Ngồi đợi đi.”
Hơi thở anh nặng nề, uống nhiều rượu thật sự rất khó chịu.
Anh cầm ly nước trên tay nhấp vài ngụm, khi đặt ly xuống tay hơi run run, cô vội vàng bước tới đỡ lấy ly nước: "Anh có muốn uống nước nữa không ?"
"Ừm."
Cô cầm cốc nước nhìn quanh, cuối cùng cũng tìm được phòng bếp, chạy vào lấy nước.
Khi đi ra Loan Niệm đã ngủ rồi.
Anh ngả lưng trên ghế sofa, tư thế không thoải mái.
Thượng Chi Đào cố hết sức nhích chân của anh lên trên ghế sô pha, sau đó bước lên đỡ đầu, ngón tay sờ lên cổ anh, nóng ran.
Tim Thượng Chi Đào lỡ một nhịp, cô giật tay lại, không biết có nên tiếp tục đỡ anh hay không.
Loan Niệm cau mày, cô hạ quyết tâm dùng hết sức, ôm đầu anh vào lòng, nhét một cái gối dưới đầu anh, sau đó rút tay về.
Cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của anh, khác với vẻ nghiêm nghị lạnh lùng thường ngày, đẹp trai một cách khác thường.
Thượng Chi Đào nhìn đến phát ngốc.
Quả nhiên, phụ nữ cũng u mê sắc đẹp.
Nếu như không bị dụ dỗ, nhất định là vì người đó không đủ đẹp trai.
Cô dời tầm mắt sang một bên, buộc mình phải bỏ qua sự hoảng loạn trong lòng, nhìn thấy trong phòng khách có một bể cá cực lớn, chỉ nuôi duy nhất một con cá đỏ.
Thượng Chi Đào không biết con cá được gọi là gì, chỉ nghĩ rằng nó trông rất đẹp.
Cô đứng dậy, cẩn thận nhìn con cá một lúc, nó bị nhốt trong một cái bể lớn như vậy, sáng bừng chiếm cả một bức tường, mang một vẻ đẹp cô đơn khó tả.
Chuông điện thoại reo, cô chạy lại bắt máy, nghe thấy bảo vệ nói: “Loan tiên sinh, bắt được xe rồi”.
"Cảm ơn."
Thượng Chi Đào cúp điện thoại, tùy tiện tìm thứ gì đó để đắp cho Loan Niệm, rồi rời khỏi nhà như chạy trốn.
Đó rõ ràng là một đêm bình thường, nhưng vì đến nhà anh nên trở nên khác biệt .
Cô giống như một nàng tiên cá vừa từ biển lên bờ, lòng tràn đầy tò mò về mọi thứ trên đời, gặp người ấy, khiến cô cảm thấy mới lạ.
Như vậy không ổn!
Thượng Chi Đào điên cuồng lắc đầu, thế giới này quá đáng sợ, mỹ nhân ngư cuối cùng đã mất tất cả.
Cô nằm trên giường, nhưng dù thế nào cũng không thể ngủ được.
Đột nhiên nhớ tới ngày cô chia tay Tân Chiếu Châu, Tân Chiếu Châu nói: “Em muốn ra Bắc, anh muốn vào Nam, chúng ta đều có trách nhiệm không thể trốn tránh. Anh chỉ có thể chúc phúc cho em, đừng bị nhấn chìm bởi xã hội tàn khốc.”
Đêm đó là một đêm hiếm khi cô ngủ không ngon, cô vốn không phải là người hay lo lắng, nhưng đêm hôm đó cô đột nhiên có một điều gì trong đầu.
Không thể giải thích rõ ràng.
Sáng hôm sau, bị một cuộc điện thoại đánh thức, nhắm mắt trả lời, chưa kịp tỉnh, khàn giọng nói: “Alô?”
“Tối qua mấy giờ về?” Là Loan Niệm.
Khi thức dậy anh suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nhớ ra rằng anh đã nhờ Thượng Chi Đào đưa đồ cho anh. Cảm thấy mình hơi quá đáng khi nhờ một cô gái giao tài liệu vào lúc nửa đêm.
Thượng Chi Đào bị giọng nói này làm cho hoảng sợ, vội vàng ngồi dậy: "Em … em hai giờ đến nhà, nhà của anh không phải mất thứ gì đúng không?”
Thượng Chi Đào thầm nghĩ, chắc chắn là mất gì trong nhà rồi, nếu không anh ta gọi cho cô làm gì?
"Mất rồi. Két sắt bị phá rồi."
Đệt.
Thái dương của Thượng Chi Đào giật giật và bắt đầu đau.
Cô cố nhớ xem mình đã đóng cửa cẩn thận khi rời đi chưa.
Chắc là đóng cửa rồi ... phải không? Cô không thể nhớ.
"Anh mất vật gì rất quan trọng à?"
"Viên kim cương bị mất."
"Cái đó... Em không lấy... Em còn không biết két sắt của anh ở đâu..." Thượng Chi Đào vừa nói vừa suy nghĩ, cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh: "Ở nhà anh chắc có camera, phải không? Anh xem lại ghi hình xem."
Loan Niệm nghe thấy giọng nói của cô có chút run rẩy, liền nhận ra Thượng Chi Đào không hài hước như vậy, nếu anh tiếp tục diễn, sợ cô sẽ khóc chết mất: "Đùa đấy."
...
Thượng Chi Đào lại mắng thầm trong lòng, bị bệnh sao?
Cô muốn mắng, nhưng đột nhiên nhớ tới bắt đầu từ hôm qua, Loan Niệm đã là ông chủ của toàn bộ Lăng Mỹ Trung Quốc, không thể không cuối đầu mà.
Cô nuốt hết những lời chửi rủa trở lại, cũng không nói gì nữa.
“Tối qua cô đã vất vả rồi.” Loan Niệm cuối cùng cũng nói một câu giống người.
“Tài liệu rất quan trọng, tí nữa tôi sẽ chuyển cho các hạng mục liên quan.”
Quan trọng? Anh có thể lái xe đến công ty để lấy nó.
Thượng Chi Đào trong lòng thì thào, nhưng ngoài miệng lại nói: "Nên như vậy ạ, rất vui khi được làm vài việc lặt vặt cho công ty."
Tiếng cười của Loan Niệm vang lên từ ống nghe, cô bị tiếng cười này làm cho hoảng sợ.
Anh ta đang cười cái gì vậy?
Loan Niệm bật cười trước sự diễn xuất tệ hại, sự nịnh nọt và nhún nhường của cô: “Cô sợ tôi sa thải cô phải không?”
“Ai không sợ chứ?” Thượng Chi Đào có chút ủy khuất: “Em đã hỏi Kitty và mọi người, anh không có kêu bọn họ đổi công việc.”
"Nhắc mới nhớ, tôi cảm thấy bọn họ cũng không ổn lắm. Hay là ngày mốt các cô cùng nhau từ chức đi?"
"Hả?"
"Hả cái gì?" Rất hiếm khi Loan Niệm nói với cô thêm vài câu: "Tôi hỏi cô, cô sợ cái gì? Cô sợ rời khỏi Lăng Mỹ sẽ không tìm được công việc tốt hơn sao?"
"Vốn là may mắn mới vào được Lăng Mỹ."
“Cô cũng biết à?” Loan Niệm rốt cuộc nắm lấy cơ hội: “Tracy là gì của cô?”
"Tracy? Tracy thì là Tracy..."
Loan Niệm vừa mới nhậm chức, quan hệ phức tạp giữa các cá nhân trong công ty cũng là công việc của anh.
Tracy luôn đứng về phía Thượng Chi Đào, điều này khiến anh tò mò về mối quan hệ giữa họ.
Nhưng khó có thể moi được tin tức gì từ miệng Thượng Chi Đào, Loan Niệm đành bó tay.
Anh nhớ tới trong USB còn có một số tài liệu linh tinh, anh lười phải sắp xếp, liền nói với cô: "Hôm nay cô có việc riêng gì không?"
“Không có.”
"Vậy thì tăng ca đi. Sau đó báo với Tracy tính thêm chi phí tăng ca."
Đây là lần đầu tiên Thượng Chi Đào nghe nói rằng làm thêm giờ có trả lương, cô ngớ ngẩn hỏi: "Làm thêm giờ được trả lương à?"
"Nếu không thì?"
“Làm!” Thượng Chi Đào đột nhiên lấy lại tinh thần: “Em lập tức làm thêm, anh bảo làm gì, em sẽ làm ngay!” Ai lại đi tính toán với tiền bạc chứ?
Loan Niệm bị sự nhiệt tình đột ngột của cô làm cho giật mình, nghèo như vậy sao?
"Tôi cho cô địa chỉ, cô tới chỗ đó chờ tôi, nhất định phải trước mặt tôi sắp xếp tài liệu đó."
Mặc dù không quan trọng, nhưng phải được bảo mật.
"Được, được, bây giờ ra ngoài ngay, anh nói đi đâu?" Thượng Chi Đào nhảy xuống giường, lại hỏi: "Phí tăng ca tính theo giờ phải ko ạ?"
??