Đừng Đối Xử Với Anh Như Thế

Chương 4

Chuyện kế tiếp diễn ra thật suôn sẻ, Ôn Nịnh thành công lấy được số điện thoại của Thẩm Ngật, còn kết bạn tin nhắn nữa chứ.

Nhìn số điện thoại của anh, bây giờ thì Ôn Nịnh đã hiểu tại sao khi nghe cô hỏi số liên lạc thì sắc mặt của anh lại khó coi đến như vậy.

Thì ra anh vẫn luôn xài số điện thoại cũ, nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà vẫn chưa hề thay đổi.

Chỉ cần cô muốn là có thể liên hệ được với anh ngay.

Nhưng từng ấy năm trôi qua, cô vẫn chưa hề liên lạc lại một lần nào.

Thẩm Ngật không hiểu tại sao chính mình vẫn còn chưa rời khỏi nơi này.

Phương thức liên hệ đã trao đổi xong rồi, cô muốn nói điều gì thì cũng đã nói hết, vậy sao anh vẫn còn ở lại đây mãi mà không chịu rời đi?

Trong lúc Thẩm Ngật đang ngẩn người suy nghĩ, Ôn Nịnh cũng không chút ngại ngùng mà quan sát anh.

Nhiều năm không gặp, có vẻ như Thẩm Ngật cũng không có thay đổi gì nhiều lắm. Anh không mập ra giống những bạn học nam khác mà dáng người còn mảnh khảnh hơn cả thời đi học nữa, thân hình cao gầy mặc dù không mặc đồng phục vẫn làm cho người ta cảm thấy tuổi trẻ vô cùng.

Ánh đèn lờ mờ càng làm cho ngũ quan của anh trở nên nổi bật hơn.

Ôn Nịnh nhớ rõ Thẩm Ngật là mắt một mí, nhưng phần da mắt phía trên không có bị cụp xuống, đôi mắt cũng rất sáng và sinh động nên nhìn còn đẹp hơn rất nhiều so với người có mắt hai mí.

Chính vì vậy mà thời đi học cũng có rất nhiều bạn nữ tỏ tình với anh.

Trong số tất cả những người mà Ôn Nịnh đã cặp kè thì Thẩm Ngật có ngoại hình đẹp nhất.

Thời gian cặp với anh cũng là lâu nhất.

Tính ra thì, miễn cưỡng cũng coi như là để lại ấn tượng sâu nhất đi.

Tiếng chuông điện thoại bất chợt vang lên, đánh vỡ không khí im lặng giữa hai người.

Ôn Nịnh vừa nhìn trên màn hình báo hai chữ “Bạn trai” thì đã nhanh tay ấn tắt trước khi Thẩm Ngật kịp nhìn qua.

Cô vẫn tỏ ra rất là bình tĩnh nói: “Bạn của em gọi rồi, em đi trước nhé.”

Thẩm Ngật nỗ lực tỏ vẻ thật bình thường, cố gắng bỏ qua cảm giác mất mát ở trong lòng khi nghe cô nói phải đi: “Ừ.”

Ôn Nịnh vừa bước đi được hai bước thì bỗng nhiên quay đầu lại, cô nhìn Thẩm Ngật rồi mỉm cười. Đôi mắt cô như tỏa sáng cùng nụ cười quyến rũ bên môi, cả khuôn mặt cô như sáng bừng lên trong đêm tối.

Thẩm Ngật giống như bị nụ cười của cô hút mất linh hồn vậy, anh cứ ngẩn ngơ mà không phát hiện được cánh tay trở nên nhẹ đi.

Đợi đến khi hoàn hồn lại thì Thẩm Ngật nhìn thấy Ôn Nịnh đã cướp đi áo khoác của mình để khoác lên người cô rồi, cô mỉm cười nhẹ nhàng vẫy tay chào anh: “Cảm ơn nhé, lần sau gặp lại em sẽ trả.”

Thẩm Ngật ngẩn ngơ đứng nhìn hình bóng cô dần dần đi mất, trái tim không chịu không chế mà đập lên như nổi trống.

Cô chịu mặc quần áo của anh, vậy có phải là trong lòng cô vẫn còn có anh không?

Cô còn nói. . .lần sau gặp lại.

Lần sau.

Nhóm người Đường Sâm không chỉ là bạn học của Thẩm Ngật mà còn là đối tác làm việc của nhau nữa.

Cùng nhau ăn cơm xong, mọi người lại đi đến một nơi khác để bàn chuyện làm ăn.

Bất quá hôm nay ai cũng không có tinh thần để tập trung bàn về công việc, tất cả sự chú ý đều tập trung vào Thẩm Ngật —— ai biểu từ nãy giờ anh cứ ngồi thẫn thờ trong một góc, chả thấy nói chuyện gì, quả thực là quá khác thường mà.

“Ủa? Áo khoác của cậu đâu rồi?” Rõ ràng hồi nãy còn mặc nguyên bộ comple mà.

Mọi cảm xúc của Thẩm Ngật lập tức bị thu lại trong nháy mắt, anh khôi phục lại bộ dạng lạnh lùng, ít nói thường ngày: “Bị lạc mất rồi.”

Nhưng rốt cuộc là lạc mất áo khoác hay là lạc mất hồn phách.

Chỉ cần não không bị úng nước thì ai nhìn cũng có thể nhận ra được.

-

Ôn Nịnh vừa trở lại phòng VIP thì đã cởϊ áσ khoác của Thẩm Ngật ra, tùy tiện mà để nó lên một chiếc ghế trống.

Chu Nguyên ngứa tay cầm lên xem thử, nhìn thấy một chuỗi tên thương hiệu rất nhỏ trong góc áo thì không nhịn được mà hô to: “WTF, cậu mới đi ra ngoài có một lát thôi mà đã quyến rũ được một anh chàng giàu có rồi. Quần áo của thương hiệu này giá ít nhất cũng là 9 con số rồi đó.”

Ôn Nịnh cũng không cảm thấy ngạc nhiên gì mấy.

Dù sao Thẩm Ngật cũng đã khác hẳn với ngày xưa, giá trị con người của anh bây giờ cũng đắt giá vô cùng. Lúc cô còn ở nước ngoài cũng thấy được không ít tin tức nhắc đến anh.

Lạc Vân Tâm lảo đảo lắc lư mà đi đến bên người cô, say rượu nên nói chuyện cứ líu hết cả lưỡi: “Nịnh Nịnh à, bạn trai nhỏ của cậu mới gọi điện thoại cho tớ đó.”

“Uhm.” Ôn Nịnh nói: “Vừa nãy cậu ta cũng có gọi điện cho tớ mà tớ không bắt máy, đợi lát nữa tớ nhắn tin qua cho cậu ta.”

Mấy người bạn ở xung quanh cũng vui vẻ cười nói: “Ui là trời, bây giờ mới có mười giờ mà đã gọi điện thoại kiểm tra rồi. Đúng là trai trẻ thiếu kiên nhẫn quá mà.”

“Không phải vấn đề ở chỗ trẻ hay không trẻ, ai cặp kè với Ôn Nịnh mà có thể yên tâm để cậu ấy đi chơi một mình chứ?”