Đừng Đối Xử Với Anh Như Thế

Chương 3

Hai chữ “Nhớ anh” mà cô nhẹ nhàng thoải mái nói ra, rất có trọng lượng làm cho bước chân dời đi của Thẩm Ngật dừng lại.

Anh đứng lại tại chỗ, hai bàn tay rũ ở bên người nắm chặt lại.

Thẩm Ngật không quay đầu lại, giọng nói khàn khàn: “Rốt cuộc cô muốn làm cái gì?”

Phía sau vang lên tiếng bước chân.

Ôn Nịnh bước trên đôi giày cao gót từ từ lên trước mặt anh, chân thành nói: “Không muốn làm gì cả, chỉ là muốn ôn lại kỷ niệm xưa với anh thôi.”

“Tôi nói rồi, tôi chẳng có gì để nói với cô hết.” Thẩm Ngật hạ thấp tầm nhìn, thế nào lại nhìn đúng vào vùng ngực tuyết trắng của cô.

Anh như phải bỏng, vội vàng nhìn sang chỗ khác. Trong lòng lại không chịu được mà nghĩ, cô ấy mặc ít quá.

Trong không khí lạnh lẽo phát ra một tiếng than thở nhẹ đến mức khó mà nghe được.

Ôn Nịnh có vẻ không biết làm sao: “Tuyệt tình với em như vậy thật à?”

Nghe câu nói này, Thẩm Ngật đột nhiên nâng mi, đôi mắt đen sâu không thấy đáy nhìn thẳng vào cô, nỗi buồn trong mắt nhiều đến mức làm người ta sợ hãi.

Bốn mắt nhìn nhau, Ôn Nịnh đọc được suy nghĩ trong mắt anh, rõ ràng là cô tuyệt tình trước, bây giờ lại mặt dày mà đổ ngược lại cho tôi?

Đáng tiếc giới hạn đạo đức của Ôn Nịnh thấp vô cùng, nên sẽ chẳng thấy áy náy về chuyện mình đã làm, cho nên hàm ý trong mắt anh chẳng làm gì được cô cả.

Ôn Nịnh nhận sai - loại hành động mà hiếm khi có chịu chủ động làm khi ở trước mặt Thẩm Ngật, thở nhẹ một hơi: “Em biết, chuyện lúc đó là em không đúng, nhưng anh có thể cho em một cơ hội để bù đắp được không? Anh đối xử với em lạnh lùng như vậy, em muốn bồi thường cho anh cũng không biết làm thế nào.”

Nghe ra sự suy sụp trong ngữ khí của cô, trong lòng Thẩm Ngật siết lại.

Cho dù không muốn thừa nhận thế nào đi nữa, thì anh vẫn bị hai chữ “bồi thường” của cô làm cho rung động.

Chơi đùa với tình cảm của anh, không một lời nhắn cứ thế biết mất mấy năm trời, cô ấy muốn bồi thường cho anh như thế nào?

Vốn dĩ Ôn Nịnh có một đôi mắt mang vẻ vô tôi, bây giờ lại cố ý ra vẻ đáng thương, trong mắt ầng ậng lên ánh nước trong veo, cắn nhè nhẹ đôi môi đỏ mọng, rất dễ dàng làm người khác đau lòng.

Nhìn cô lúc này, trong lòng Thẩm Ngật bắt đầu không nhịn được mà nghĩ, có phải khi nãy mình có thái độ hơi tệ với cô ấy không, làm cô ấy đau lòng mất rồi.

Ôn Nịnh nhìn thẳng vào con ngươi màu mực của anh, thành khẩn xin lỗi: “Trước đây là em không tốt, lúc đó em còn trẻ người non dạ, chẳng biết gì cả, không cẩn thận làm anh tổn thương. Nhưng bây giờ em đã thay đổi rồi, không còn như ngày xưa nữa.”

Nói xong, Ôn Nịnh nhìn thấy rõ ràng, hai mắt Thẩm Ngật nhem nhóm lên hai ngọn lửa nho nhỏ.

Anh đang lung lay rồi.

Một trận gió lạnh lẽo thổi qua.

Nhân lúc trong lòng Thẩm Ngật đang do dự, Ôn Nịnh vô ý giả vờ, ngón tay xoa xoa cánh tay.

Thẩm Ngật còn chưa kịp suy nghĩ, cơ thể đã nhanh hơn nào, cởϊ áσ khoác trên người xuống.

Cầm áo trong tay, cả người anh choáng váng.

Có thể là cảm thấy vì mấy câu vừa rồi mà đã đối tốt với cô ngay có vẻ khá mất mặt, nên Thẩm Ngật không đưa áo cho cô, mà vắt lên khuỷu tay của mình.

Sắc mặt người đàn ông cao lớn đẹp trai có chút bối rối, vành tai hơi hơi đỏ.

Ôn Nịnh suýt thì bật cười ra tiếng.

Cô vén tóc lên vành tai nhỏ xinh xắn, dùng tay che lại nhìn ra bên ngoài hành lang, hơi nhếch khóe miệng, rồi hạ xuống rất nhanh.

Khi quay người lại Ôn Nịnh đã quay trở về vẻ mặt đáng thương khổ sở, giọng nói dịu dàng như gió: “Thẩm Ngật, tuy rằng chúng ta chia tay rồi, nhưng...dù sao cũng đã qua lâu vậy rồi, em hy vọng chúng ta có thể quay lại làm bạn tốt của nhau, có được không?”

Cách cô nhìn anh tha thiết đầy mong đợi như vậy, trước đây chưa từng có.

Dường như chỉ cần anh từ chối, cô sẽ bật khóc ngay lập tức.

Nhưng làm sao anh làm cô khóc được.

Thẩm Ngật cảm thấy anh có thể đã bị quỷ mê hoặc đầu óc rồi.

Rõ ràng biết tính nết của cô như thế nào, rõ ràng biết miệng cô toàn lời ba hoa, chẳng có một câu nào là tin được.

Nhưng vừa nhìn vào mắt cô, tường thành vững trãi mà anh dựng nên vào năm đó ngay lập tức nát tan.

Mãi lâu sau, Thẩm Ngật nghe thấy chính mình thì thầm nói: “Được.”

--------------------

Ôn Nịnh (xoa xoa cánh tay): Có vẻ lạnh.

Thẩm Ngật: Kích động đến tận từng phân tử (°ー°〃)