Dịch: Huyễn Ảnh Vô Song
Người ở Tri Thanh điểm mỗi ngày đều đi sớm về khuya, tất cả mọi người đều đen một lượt, đặc biệt là những Tri Thanh mới tới, da đều đen đến cực kỳ rõ ràng.
Ngoại trừ Lâm Kinh Nguyệt, người này chỉ đi đánh cỏ lợn.
Làn da vẫn trắng nõn như trước, giống như trứng gà luộc được lột vỏ vậy.
Trần Xuân Lan mỗi ngày đều phải ghen tị một lần, hùng hùng hổ hổ một lần, mà mỗi lần như vậy Lâm Kinh Nguyệt đều làm bộ như không nghe thấy.
Nhưng nó cũng khiến cô ngạt thở.
“Chị Lâm ơi, ngày mai em sẽ không đi đánh cỏ lợn cùng chị được.” Thiết Đản bước đến bên cạnh Lâm Kinh Nguyệt đang cắt cỏ lợn.
“Làm sao vậy?” Nửa tháng nay, mấy đứa nhỏ đều thay phiên nhau tới đây, thỉnh thoảng cô còn mang theo bọn chúng đi đánh răng tế, còn rất thú vị.
“Ngày mai em phải đi theo mẹ em về nhà ngoại.” Thiết Đản có chút miễn cưỡng.
Cậu không thích đến nhà bà ngoại.
“Không sao cả, em cứ đi đi.” Lâm Kinh Nguyệt cười.
Thiết Đản có chút không vui, nhưng cậu cũng không tỏ vẻ gì, có một số việc không thể nói cho người ngoài nghe.
“Hôm nay chúng ta không có kẹo, nên chị sẽ chia cho mọi người bún giang nha, mỗi người hai gói.” Một lúc sau, Lâm Kinh Nguyệt lấy một túi bún giang từ trong túi vải ra.
Bún Giang được chiên bằng bột mì, còn bọc đường trắng, bọn nhỏ không thể không thích được.
Sau khi nhận được phần của riêng mình, tất cả mọi người vui vẻ rời đi.
Thiết Đản cùng Lâm Kinh Nguyệt chào hỏi, cũng rời đi, Lâm Kinh Nguyệt nhìn thời gian một chút, dự định ở trên núi dạo một vòng.
Khoảng thời gian này, cô cũng đã tìm hiểu kỹ về ngọn núi.
Huyen.anh.vo.song.1306
Cô đi lang thang bên ngoài dạo một vòng, thu hoạch được một con thỏ rừng và một con gà rừng, cô đã đặt tụi nó trong không gian.
Cô đang chuẩn bị đi vào bên trong nhìn một chút, đột nhiên nghe thấy có tiếng sột soạt, có gì đó không đúng!
Cô lập tức nhẹ nhàng bước tới, tìm kiếm gần nơi tiếng động phát ra.
“Tôn Thiết Trụ, buông tôi ra...” Giọng nói của người phụ nữ có gì đó không ổn, mang theo sự khàn khàn bị đè nén.
Lâm Kinh Nguyệt nhướng mày, giọng nói này là.... Lâm Tâm Nhu?
Tôn Thiết Trụ? Hai người này đang làm gì ở đây?
Cô tò mò đẩy bụi gai sang một bên.
Chàng trai tốt!
Tôn Thiết Trụ hai mắt đỏ hoe, đem Lâm Tân Nhu đè ở lên thân cây kéo quần áo cô ta xuống, “Lâm Tân Nhu, muốn Lão Tử giúp cô làm việc, còn không thèm trả giá, làm sao có thể?”
Lâm Tâm Nhu vẻ mặt phẫn nộ, muốn đẩy Tôn Thiết Trụ ra, nhưng do sự khác biệt về sức mạnh giữa nam và nữ, nên cô thật sự không có cách nào để chống lại Tôn Thiết Trụ.
Hơn nữa, không hiểu tại sao trên người cô lại đang rất khô nóng, cô có chút lực bất tòng tâm.
“Tôn Thiết Trụ, anh tỉnh táo một chút, tôi là vợ của Tôn Chí Viễn!” Lâm Tâm Nhu trầm giọng nói.
Trong giọng nói đã mang theo sự hoảng sợ.
“Cô cho rằng lão tử sẽ sợ sao?”
Lâm Tân Nhu đột nhiên hét lên một tiếng, âm thanh này giống như thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy, khien Tôn Thiết Trụ càng thêm kích động.
Lâm Tâm Nhu cũng không biết mình bị làm sao, cả người cô nóng bừng và không thể kiềm chế được.
Lâm Kinh Nguyệt... bùng nổ!
Bỗng nhiên cô muốn rút chân rời đi trước, một mình cô thì nhìn như thế nào nha?
“Ở ngay phía trước, tôi tận mắt nhìn thấy bọn họ lên núi, không chừng hai người đã lăn qua lăn lại cùng một chỗ....” Đột nhiên, một giọng nói không rõ ràng vang lên.
Lâm Kinh Nguyệt tai rất thính, thoáng cái đã nghe được.
Đó là Tiền Quế Hoa!
Tuyệt ghê, bà ta thế mà lại dẫn người đến bắt gian của con dâu mình?
Có một vở kịch hay để xem rồi.
Lâm Kinh Nguyệt nhìn thoáng qua Lâm Tâm Nhu và Tôn Thiết Trụ còn đang đắm chìm trong đó, hai người đã lập tức tiến hành bước cuối cùng.
Thuận lợi!
“A——”
Hai người đang đắm chìm trong đó thì bị tiếng thét chói tai đột nhiên cắt đứt, trong nháy mắt bọn họ giật mình một cái, tỉnh táo lại.
Sắc mặt Lâm Tâm Nhu trắng bệch, trong mắt đều là sợ hãi: “Tôn! Thiết! Trụ!”
Tôn Thiết Trụ sửng sốt một chút, nhìn Lâm Tâm Nhu có vẻ mặt đỏ bừng, trong lòng lại xao động một trận: “Vừa rồi cô cũng thích lắm cơ mà, còn siết rất chặt nữa, bây giờ giả vờ làm gì!”
“Anh...” Lâm Tâm Nhu cắn răng: “Tôi yêu cầu anh làm việc một việc, bây giờ không được đυ.ng vào tôi!”
“Người phụ nữ kia lại không tới, giờ còn muốn làm chuyện gì nữa?” Tôn Thiết Trụ bĩu môi.
“Được a mày, chúng mày làm hỏng giày, tiểu tiện nhân, không biết xấu hổ...” Giọng nói của Tiền Quế Hoa đột nhiên vang lên, hai người trong nháy mắt rùng mình một cái.
Sợ hãi đến nỗi đứng dậy.
Lúc này, họ mới nghe thấy tiếng ồn ào cách đó không xa.
“…Không phải là chúng ta sao?” Trong lòng Tôn Thiết Trụ vẫn còn sợ hãi, nếu như bị người ta bắt được, anh ta cũng sẽ không chịu nổi.
“Ngươi còn ngẩn ra đó làm gì? Đi lối này.” Lâm Tân Nhu hít sâu một hơi, “Chuyện hôm nay tôi coi như chưa từng xảy ra, nếu bị người khác phát hiện, tôi sẽ đích thân tống anh vào tù!”
“Xuy ~” Tôn Thiết Trụ nhìn thoáng qua ngực cô, cái gì cũng không nói, xoay người bỏ chạy.
Lâm Tâm Nhu hung hăng nắm chặt nắm đấm, sửa sang lại mái tóc và quần áo đang lộn xộn, cũng lảo đảo rời đi.
Lâm Kinh Nguyệt từ trong bụi gai nhếch khóe miệng lên, cô chậc một tiếng, hôm nay đúng là có một vở kịch lớn để xem.
Chỉ là cô không biết, người Lâm Tâm Nhu muốn tính kế là ai.
Cô ấy? Hay là Vương Tuyết Bình?
Lâm Kinh Nguyệt cõng gùi từ bên kia đi xuống núi, giao cỏ lợn, sau đó trở về tri thanh điểm.
“Ơ? Sao hôm nay lại về muộn như vậy?” Toàn bộ tri thanh điểm giờ chỉ còn Giang Tầm.
“Đều đi hóng chuyện cả rồi.” Giang Tầm rửa cho cô một quả táo.
Lâm Kinh Nguyệt cũng không khách sáo, rửa tay xong, cô nhận lấy rồi cắn một miếng.
“Làm sao thế, có chuyện gì để hóng à?”
“Tôi cũng không rõ cho lắm.”
Hai người ở trong sân ngồi nói chuyện, anh một câu tôi một câu.
Lâm Kinh Nguyệt ăn táo xong, liền cầm sách ra đọc cùng Giang Tầm, gần sáu giờ, người ở Tri Thanh điểm mới lục tục quay về, sắc mặt đều rất khó coi.
“Tiện nhân không biết xấu hổ!” Trần Xuân Lan đen mặt, hùng hùng hổ hổ nói.
“Được rồi, cô bớt nói lại vài câu đi.” Tạ Văn Quyên nhíu mày, nhìn thoáng qua Vương Tuyết Bình và Dương Minh đang đi vào từ phía sau.
Đúng vậy, là Dương Minh.
“Dựa vào đâu mà tôi phải nói bớt lại vài câu chứ? Cô ta liên lụy đến thanh danh của tri thanh điểm, đều đã làm hỏng giày rồi, tôi còn không thể nói vài câu sao?” Trần Xuân Lan lập tức nổ tung.
“Trần Xuân Lan, hôm nay đã xảy ra chuyện gì trong lòng cô biết rõ, nếu như cô lại soi mói, tôi sẽ lập tức đi báo công an, để cho công an đến điều tra.” Vương Tuyết Bình lạnh lùng nhìn Trần Xuân Lan.
Trần Xuân Lan đang thở phào nhẹ nhõm, thì tim lại đột nhiên đập thình thịch, Vương Tuyết Bình làm sao mà biết được?
“Tôi và Dương Minh là quan hệ đối tượng, chúng tôi ở cùng một chỗ cũng không gọi là làm hỏng giày, chúng tôi vốn định ngày mai đi đăng ký kết hôn.” Vương Tuyết Bình hít sâu một hơi.
Chuyện hôm nay hoàn toàn ra khỏi tầm kiểm soát của cô, nhưng đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Cũng may gia cảnh của nhà Dương Minh cũng được, cũng không đến nỗi tệ.
Trần Xuân Lan phát cáu, mặc dù trong lòng không phục, nhưng cũng không dám nói nữa, cô ta sợ Vương Tuyết Bình xúc động báo công an.
Vương Tuyết Bình nhìn Dương Minh một cái, xoay người đi vào phòng.
Giờ cả người cô khắp nơi đều đau nhức.
Sau khi đóng cửa lại, ánh mắt của cô dần trở nên ảm đạm.
Hôm nay Tiền Quế Hoa dẫn người đi bắt gian, bắt chính là cô.
Chuyện là như này, Vương Tuyết Bình nhịn hơn nửa tháng, cuối cùng cũng tìm được cơ hội, khiến Lâm Tâm Nhu phải trả giá.
Đầu tiên cô đã tìm được thuốc mê ở chợ đen, sau đó lại đưa cho Tôn Thiết Trụ một khoản tiền, bảo anh ta tìm đúng thời cơ, bỏ thuốc vào nước mà Lâm Tâm Nhu uống, mọi thứ đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng cô không ngờ được là, Lâm Tâm Nhu đồng thời cũng tính kế cô.
Người mà cô ta tìm cũng là Tôn Thiết Trụ.
Hơn nữa còn là thuốc kí©ɧ ɖụ©, Tôn Thiết Trụ một mình ăn hai đầu, còn lén lút đem thuốc đổi, so với Vương Tuyết Bình, Lâm Tâm Nhu xinh đẹp dịu dàng càng hợp tâm ý của anh ta hơn.
----------
Vô Song: Halo mn, sorry mn vì tuần này mk bận quá nên ko dịch truyện được, nhưng mà hôm nay mk sẽ đăng 3 chương nha cộng với tuần sau đăng bù gấp đôi chương nhé. Cảm ơn mn vì đã đọc ạ🌹