Thập Niên 70: Bạch Phú Mỹ Xuyên Thành Thanh Niên Trí Thức, Mang Theo Không Gian Bạo Phát

Chương 37: Thực phẩm và quần áo là đáng lo ngại

Quần chúng vây xem cùng với đại đội trưởng và Chi Thư sắc mặt đều xanh!

Hóa ra cô còn định dựa vào loại chuyện này để làm giàu?

Lâm Kinh Nguyệt chia kẹo xong, nhìn mấy đứa nhỏ đều ăn vào, lúc này mới yên tâm.

Cô quay đầu lại nhìn Giang Tầm, “Chúng ta về thôi.”

Giang Tầm cầm lấy gùi từ sau lưng cho cô, lạnh lùng liếc mắt nhìn mấy người đang co rúm trên mặt đất, rồi đi theo phía sau cô rời đi.

Lâm Kinh Nguyệt vừa đi, người ở đây lập tức mắng chửi, nhưng mà khi bọn họ nhìn thấy mấy tên phá làng phá xóm kia bị thương, đa số ở trong lòng mọi người đều rất thoải mái, đáng đời!

Trong lòng mọi người đồng loạt quyết định, không thể dễ dàng trêu chọc Lâm Kinh Nguyệt, bởi vì cô đánh nhau đúng là quá lợi hại.

Khi chuyện này trôi qua, Tri Thanh Điểm càng trở nên yên ắng hơn.

Mọi người ở trong đại đội đều âm thầm bàn tán sau lưng rằng, những nữ tri thanh này, người này đều lợi hại hơn người kia.

Mà mấy đứa nhỏ hôm đó giúp Lâm Kinh Nguyệt nói chuyện, khi trở về đều được cho ăn một bữa thịt lợn xào măng.

Đặc biệt là Chiêu Nga, cô bé bị mẹ mình đánh rất nặng.

Nhưng trong lòng cô không hề hối hận.

Bữa thịt đó là món ngon nhất cô từng ăn, từ khi lớn lên.

Ngày hôm sau khi đi đánh cỏ lợn, trước mặt Lâm Kinh Nguyệt thiếu ba đứa trẻ, có hai cô gái, trong đó có một người là Chiêu Nga, và một cậu bé khác.

“Chị Lâm, người nhà chị Chiêu Nga không cho chị ấy đi đánh cỏ lợn cho chị nữa.” Thiết Đản bĩu môi.

Trong lòng cậu nhóc không hiểu, chị Lâm đối xử với bọn họ tốt như vậy, người nhà chị Chiêu Nga không biết sao?

“Ngày hôm qua Chiêu Nga tỷ tỷ còn bị đánh nữa.” Một cô bé duy nhất tên là Nữu Nữu, ủ rũ mở miệng.

Mẹ của chị Chiêu Nga đối xử với chị ấy không tốt chút nào cả.

“Chiêu Nga bị đánh? Có nghiêm trọng không?” Lâm Kinh Nguyệt nhíu mày.

“Em cũng không biết nữa, nhưng mà Lâm tỷ tỷ, Chiêu Nga tỷ tỷ không cho em nói với chị, chị ấy nói chị ấy không sao cả.” Nữu Nữu thè lưỡi.

Lâm Kinh Nguyệt gật đầu, trong lòng cũng biết, Chiêu Nga ở nhà có lẽ là không được coi trọng, vì vậy khi cô bé giúp cô đánh cỏ lợn, mặc dù cô bé được cô cho kẹo và thịt, nhưng tất cả đều ăn vào miệng Chiêu Nga, mẹ của Chiêu Nga không nhìn thấy được chỗ tốt, đương nhiên, cũng không muốn Chiêu Nga giúp cô nữa.

Cô thở dài: “Nếu các em khó xử, các em có thể trực tiếp nói thẳng ra được không?”

“Không khó xử, chị Lâm, bà nội của em nói đi theo ngươi thật tốt, có thịt để ăn.” Thiết Đản vội vàng mở miệng.

Những đứa trẻ khác cũng gật đầu.

Trong nhà bọn họ cũng rõ ràng, chị Lâm rất hào phóng, chị ấy còn cho nhiều đồ tốt nữa, bọn họ cũng có thể lăn lộn, trong nhà bọn họ vui còn không kịp nữa đó.

Lâm Kinh Nguyệt thấy bọn họ chiếm được lợi lớn, không nhịn được phốc xuy cười ra một tiếng.

Đánh cỏ lợn xong, Lâm Kinh Nguyệt đem thù lao chia cho mấy đứa nhỏ xong, liền để cho bọn họ trở về.

Còn cô thì ngồi ở trên sườn đồi và đọc một cuốn sách.

Ánh hoàng hôn chiếu lên người cô, ánh sáng rực rỡ đầy trời, giữa hai hàng lông mày của cô gái đều trầm tĩnh.

Hơn năm giờ, Lâm Kinh Nguyệt đưa một giỏ cỏ lợn cuối cùng bàn giao xong mới trở về, ở Tri Thanh điểm, Vương Tuyết Bình được đưa đến bệnh viện đã quay lại.

Nhà Chi Thư đưa tới năm tệ và một túi quà tặng để bồi tội cho cô.

Đúng thật là hào phóng.

Là Lâm Tâm Nhu đích thân đưa tới.

Lâm Kinh Nguyệt vào cửa đã nhìn thấy hai người giằng co, những người khác cũng ở trong sân xem một màn náo nhiệt.

Triệu Hoa và Lâm Tân Kiến đứng về phía Lâm Tâm Nhu, im lặng làm chỗ dựa cho cô ta.

Vương Tuyết Bình cô đơn, nhưng dường như cô không quan tâm, vẻ u ám trên lông mày dường như đã lắng xuống, sự nóng nảy trong mắt cô cũng đã biến mất, cô trông có chút bình thản, ẩn chứa một góc cạnh nào đó.

“Tôi thay Lan Lan xin lỗi cô.” Lâm Tâm Nhu nhẹ nhàng mở miệng.

Vương Tuyết Bình nhìn thấy vẻ mặt này của cô ta lại muốn nôn, nói: “Đồ đã qua tay cô, nếu ăn vào, tôi sợ lúc mình chết thế nào cũng không biết.”

“Vương Tri Thanh, lần trước...”

“Lần trước tôi chỉ là uống một ly nước cô bưng tới, người đàn ông của tôi đã lập tức trở thành chồng của cô.” Vương Tuyết Bình không hề che giấu, chán ghét nhìn Lâm Tâm Nhu: “Cũng không biết Tôn Chí Viễn nằm cạnh cô có chút sợ hãi nào hay không, khi ở bên cạnh mình là một người phụ nữ tâm địa rắn rết, chuyện gì cũng làm được.”

“Nhà họ Tôn cũng không sợ buổi tối ngủ được sao.” Cô nhìn thoáng qua bóng người ở bên ngoài sân, lời nói mang theo ác ý.

Lâm Tâm Nhu hít sâu một hơi, cô biết hành vi của mình đã hoàn toàn đắc tội với Vương Tuyết Bình.

Nhưng cô cũng không còn cách nào, một mình cô xuyên qua, trước mắt cô vẫn chưa quen, giờ cô chỉ có thể dựa vào mưu kế của bản thân mà thôi.

Tôn Chí Viễn là mục tiêu của cô, cô tuyệt đối không thể bỏ cuộc được.

“Những chuyện khác cũng không cần Vương Tri Thanh quan tâm.” Giọng điệu của Lâm Tâm Nhu có chút cứng ngắc.

Rất nhanh cô đã hoàn hồn, đặt chiếc túi lưới dưới chân và bỏ tiền vào đó, “Có một chuyện tôi còn phải nhắc nhở Vương Tri Thanh, Lan Lan sau này sẽ là em gái của tôi và tôi sẽ không cho phép bất cứ ai bắt nạt em ấy.”

Dứt lời, Lâm Tâm Nhu nháy mắt với Triệu Hoa và Lâm Tân Kiến, sau đó quay người ra khỏi sân.

“Xùy ~ ” Vương Tuyết Bình cười nhạo khi nhìn thấy bóng lưng Lâm Tâm Nhu rời đi.

Buồn nôn.

“Chị.” Lâm Tâm Nhu đi ngang qua Lâm Kinh Nguyệt dừng một chút, gật đầu chào hỏi.

Cũng không thèm để ý Lâm Kinh Nguyệt có trả lời hay không, cô ta tự mình rời đi.

“.....” Da mặt dày thật nha.

Vương Tuyết Bình thấy Lâm Kinh Nguyệt đã về, có lòng muốn giận chó đánh mèo, nhưng lại không dám.

Cô nhìn vào túi lưới trên mặt đất, lại cáu kỉnh một chút.

Nhưng mà, không ai có thể tức giận nổi với tiền bạc được, vì vậy cô cất tiền đi, trong túi lưới còn có hai lon đồ hộp và một cân bánh đào.

“La đại ca, Văn Quyên, nếu mọi người không chê thì chút đồ này, mọi người chia nhau đi.” Dùng nó để mua chuộc lòng người cũng tốt.

Cô và Trần Xuân Lan cùng với Tôn Lương Đống quan hệ không tốt, Lâm Tân Kiến và Triệu Hoa cũng ở phía đối lập, những người khác đương nhiên phải duy trì quan hệ tốt.

Nếu không, sẽ không tốt vì cô ở một mình.

Những người khác nghe lời cô nói, thực sự cũng rất vui vẻ.

Mọi người trong tay đều không giàu có, ăn cũng ít lại, “Vậy chúng tôi sẽ không khách sáo, cảm ơn nha, nếu cô có chuyện gì thì cứ nói một tiếng.”

Vương Tuyết Bình trước kia cũng rất hào phóng, cảm giác mà mọi người đối với cô quả thật là không tệ.

“Được.” Vương Tuyết Bình mỉm cười, gật đầu.

“Giang Tri Thanh...” Tạ Văn Quyên chia cho Giang Tầm hai miếng bánh đào, Giang Tầm đang bắt đầu xắn tay áo chuẩn bị nấu cơm nên đầu cũng không ngẩng lên, “Không cần, tôi không thích ăn bánh đào.”

Tạ Văn Quyên dừng một chút, sắc mặt của Vương Tuyết Bình cũng cứng ngắc trong chớp mắt.

Cô lờ mờ nhìn thoáng qua Giang Tầm, lại nhìn Lâm Kinh Nguyệt đang rửa tay chuẩn bị nấu cơm.

Ánh mắt lóe lên.

Lâm Kinh Nguyệt làm súp trứng, cô hâm nóng bánh bao, rồi cầm đồ ăn mình đã làm đem vào phòng ăn.

Vào phòng, cô lại pha cho mình một cốc sữa mạch nha, lúc này mới ăn cơm.

Sau khi ăn uống no đủ, cô dọn dẹp sạch sẽ, chốt cửa rồi vào trong không gian đọc sách.

Thi đại học chắc chắn là phải thi, nhưng tương lai đi đường nào, Lâm Kinh Nguyệt tạm thời vẫn chưa có kết luận.

Đời trước cô học chuyên ngành y khoa, nhưng cô đã không làm một bác sĩ dù chỉ một ngày, cô chỉ đi thực tập trong vòng nửa năm.

Thầy hướng dẫn nói rằng, cô ấy rất tài năng và có khả năng học tập cực kỳ tốt, nhưng cô ấy cảm thấy làm bác sĩ quá mệt mỏi.

Người có nhiều tiền như cô, ăn nằm chờ chết chẳng phải tốt hơn sao?

Còn nhớ năm cô vừa mới tốt nghiệp, thầy hướng dẫn của cô còn giới thiệu cho cô một bệnh viện ở thủ đô, nhưng lại bị cô khéo léo tuyệt chối, biết cô bùn loãng không thể trát được tường*, người thầy đó của cô đã đấm ngực giậm chân thật lâu.

Lâm Kinh Nguyệt uống một ngụm nước linh tuyền, tạm thời đem những kế hoạch tương lai ra khỏi tâm trí.

Cả đời này cô muốn tiếp tục bãi lạn cũng không dễ dàng nữa.

Buồn vì cơm áo gạo tiền nha, thôi vậy, cùng lắm thì cố gắng thêm vài năm nữa rồi nói sau.

Thời tiết hanh khô, nóng như lửa đốt, nửa tháng trời không mưa, đại đội trưởng đều đã bắt đầu lo lắng.

Trước mắt vụ thu hoạch cũng sắp đến, lúc này hạn hán có là có ý gì chứ?

----------

*Bùn loãng không thể trát được tường: Nghĩa là bùn quá loãng nên khi trát lên tường nó không thể dính được. Đó là một phép ẩn dụ muốn nói lên rằng: do năng lực kém hoặc trình độ thấp, nên bạn không thể làm giàu, hoặc bạn không thể nhìn thấy được thế giới.