Quân Hôn Chớp Nhoáng: Người Thừa Kế Hào Môn Kéo Tôi Đi Lĩnh Chứng

Chương 20.2: Lục Đông Minh

“Một chút vấn đề nhỏ, nên tôi lười báo bảo hiểm. Chiến Dận, sao cậu lại đột nhiên hỏi về vấn đề này?”

Chiến Dận trầm mặc một chút, nói: “Buổi sáng người phụ nữ cạo rách thân xe của anh, là chị ruột của ân nhân cứu mạng bà nội tôi, hai chị em họ nương tựa lẫn nhau mà sống, người phụ nữ kia hiện tại là một bà nội trợ, không có nguồn thu nhập, sau khi cạo xe của anh, lo lắng bồi thường bồi thường đến phá sản.”

Lục Đông Minh: “Trùng hợp như vậy à, người đó lại là chị gái của ân nhân cứu mạng bà nội cậu à, cậu làm sao biết được?”

Chiến Dận nói dối: “Bà nội tôi rất thích ân nhân cứu mạng của bà ấy, thường xuyên đi tìm người ta đến nói chuyện phiếm, thấy ân nhân của bà tâm tình sa sút, bà nội tôi liền quan tâm hỏi nguyên nhân, nên người phụ nữ họ Hải kia liền nói ra.”

“Thật đúng là họ Hải à, người phụ nữ cạo vào thân xe của tôi tên là Hải Linh. Ân nhân cứu mạng của bà nội cậu tên gì?”

“Hải Đồng.”

“Vừa nghe tên đã biết là hai chị em ruột. Nếu đã là chị gái của ân nhân cứu mạng bà nội cậu, vậy tôi cũng sẽ không so đo với cô ấy nữa, chút tiền nhỏ kia, tôi cũng chướng mắt, chỉ là tôi là người bị hại, nếu bày ra bộ dạng rộng lượng, khiến cô ấy một đồng cũng không cần bỏ ra, vậy thì cô ấy sẽ không rút ra được bài học nào cả, nói không chừng lần sau lại không cẩn thận đυ.ng phải xe của người khác.”

Lục Đông Minh là tứ thiếu gia của Lục gia, năm nay 35 tuổi, mặc dù không tiếp quản sự nghiệp của gia tộc, nhưng dựa vào bản lĩnh của mình, anh ấy đã thành lập tập đoàn Lục thị, công ty con cũng có không ít, cũng là một tỷ phú hợp cách.

Anh ấy làm người cũng hào sảng, có nghĩa khí, vào thời điểm tuổi trẻ khí thịnh, còn lăn lộn qua giang hồ, vết sẹo trên mặt chính là dấu vết lưu lại khi lăn lộn trong giang hồ, anh ấy lười đi phẫu thuật thẩm mỹ, nói cái gì mà lưu lại một vết sẹo dọa người làm cho anh ấy càng thêm uy nghiêm hơn.

“Vì tôi đã nói muốn dạy cho cô ấy một bài học, nếu số tiền đi sửa kia không nhiều thì để cô ấy bồi thường đi. Tôi sẽ không để cô ấy phải bồi thường quá nhiều, tôi nể mặt ân nhân cứu mạng của bà nội cậu mà giảm giá cho cô ấy, để cho cô ấy bồi thường ít hơn một chút.”

Chục nghìn tệ kia, trong mắt những người đàn ông giàu có như Chiến Dận và Lục Đông Minh, quả thực không đáng là gì.

Hải Linh cho dù không đi làm không có nguồn thu nhập, nhưng chục nghìn tệ kia vay một chút, cũng có thể bồi thường được.

“Không tốn bao nhiêu, chỉ là mấy chục nghìn tệ, vậy tôi bảo cô ấy bồi thường một nửa số tiền đi, kiểu bà nội trợ không có nguồn thu nhập như cô ấy, để cho cô ấy bồi thường mấy ngàn tệ, cũng là cắt da cắt thịt của cô ấy, vậy thì cô ấy cũng có thể nhớ kỹ bài học lần này, sau này đi trên đường sẽ chú ý an toàn hơn, sẽ không đυ.ng lung tung vào xe của người khác.”

May mắn là xe của anh ta đang đậu bên đường, nếu anh ta đang lái xe đâm vào, liệu đứa bé đáng yêu kia còn mạng không?

“Đông Minh, cảm ơn.”

“Chuyện nhỏ không cần phải cảm ơn. Đúng rồi, bà nội cậu rất thích cô gái tên Hải gì đó, mặc dù cô ấy đã cứu bà nội cậu, nhưng cậu có thể cho cô ấy một khoản thù lao mà. Vậy thì, cô ấy sẽ không thường xuyên lui tới nữa. Bà Chiến cũng không cần thường xuyên đi tìm người ta nói chuyện phiếm, thậm chí còn giúp cô ấy can thiệp vào chuyện này nữa.”

Chiến Dận thản nhiên nói: “Bà tôi chính là đang biến tướng chỉ trích người làm làm cháu trai như chúng tôi là bất hiếu, mỗi người đều không có thời gian để bồi lão nhân gia.”

Lão nhân gia mong mỏi nhất chính là mấy anh em bọn họ nhanh chóng cưới vợ sinh con, sinh mấy đứa cháu chắt cho lão nhân gia bà chơi đùa, còn nói cái gì mà, chỉ cần bọn họ lấy vợ sinh con, sinh chắt trai thì thưởng năm mươi triệu, sinh chắt gái thì thưởng năm trăm triệu.

Ai bảo Chiến gia bọn họ dương thịnh âm suy, bà nội lão nhân gia trước kia ngóng trông ôm cháu gái, kết quả ba cô con dâu đều sinh cho bà ba đứa cháu trai, giờ bà chỉ có thể trông cậy vào các cháu sinh cho bà một chắt gái.

Lục Đông Minh dừng một chút, lập tức nói: “Lão nhân gia đều như vậy, lúc bà nội tôi còn, mỗi ngày bà đều thúc giục bọn tôi kết hôn, lúc đó mấy anh em chúng tôi đều cảm thấy phiền lòng, ngay cả nhà cũng không muốn về, nhưng sau khi bà nội tôi đi rồi, chúng tôi ngược lại hoài niệm lúc lão nhân gia giục hôn.”

Con người luôn luôn như vậy, mất đi mới biết là quý giá.

Bốn đại kim cương nhà bọn họ, bây giờ chỉ còn anh ta là chưa kết hôn, cả nhà anh ta, bao gồm cả cháu trai nhỏ của anh ta đều sẽ hỏi anh ta, khi nào mang thím tư về nhà.

“Anh bị thúc giục kết hôn là chuyện rất bình thường, ba mươi lăm tuổi, làm tròn năm lần chính là bốn mươi tuổi, nếu không kết hôn chờ con của anh sinh ra thì anh cũng đã già rồi, người khác nhìn thấy cha con các người đi cùng nhau, sẽ cho rằng anh mang theo cháu đấy.”

Chiến Dận nói những lời này mang theo trêu chọc.

Trên thực tế, nếu không phải anh bị bà nội làm phiền đến sầu, hơn nữa anh cũng thật sự hiếu thảo với bà nội, thì anh cũng sẽ không kết hôn nhanh như vậy, kế hoạch của anh là năm ba mươi lăm tuổi lại suy nghĩ đến chuyện hôn nhân đại sự.

Cho dù bây giờ kết hôn, anh ta cũng chưa quyết định sẽ cùng Hải Đồng chung sống cả đời, giống như những gì anh ta đã nói với bà nội, anh ta cần phải xem xét kỹ tính cách của Hải Đồng, xem người vợ mà bà nội chọn cho anh ta có phải là người vợ đáng để anh ta trả giá một đời nhu tình hay không.

Lục Đông Minh cười ha ha, “Vậy thì tôi sẽ đem con trai thành cháu trai mà nuôi.”

Chiến Dận: “...”