Quân Hôn Chớp Nhoáng: Người Thừa Kế Hào Môn Kéo Tôi Đi Lĩnh Chứng

Chương 20.1: Lục Đông Minh

Chiến Dận không nói lời nào nữa.

Buổi sáng người cào qua thân xe của Lục Đông Minh thật sự là chị dì chưa từng gặp mặt của anh ta.

“Anh Chiến, muộn rồi, tôi về phòng nghỉ ngơi trước.”

Tuy đã nói xong những an ủi chị gái, nhưng vì trong lòng cô không yên tâm nên tâm tình của Hải Đồng cũng bị ảnh hưởng.

Cô cùng Chiến Dận nói một tiếng, liền trở về phòng.

Chiến Dận há miệng, muốn nói cái gì nhưng cô đã vào phòng.

Những chậu hoa trên ban công kia, sáng mai cô thức dậy, khi cô ấy nhìn thấy cũng sẽ tự mình sắp xếp lại thôi.

Nhưng trong lòng Chiến Dận cảm thấy có chút không thích hợp, giống như là mình làm chuyện tốt, ngóng trông được cô khen ngợi.

“Anh Chiến.”

Cửa phòng lại mở ra, Hải Đồng đứng ở cửa phòng cô, hỏi anh: “Anh có mua máy giặt về chưa? Tốn bao nhiêu?”

“Hai máy giặt tổng cộng bảy ngàn nhân dân tệ.”

Hải Đồng so sánh loại máy giặt trong nhà chị gái cô một chút, cảm thấy giá máy giặt Chiến Dận mua cũng coi như hợp lý, nên không nói gì hết.

“Hải Đồng.”

Vào lúc cô đang muốn đóng cửa phòng lần nữa, Chiến Dận gọi cô lại.

“Chuyện của chị gái cô, có thể giải quyết được, nếu tiền của hai người không đủ, hãy nói với tôi một tiếng, tôi có thể mượn cho chị cô mượn một ít.”

Hải Đồng cảm kích nói: “Anh Chiến, cảm ơn anh, chờ đối phương báo ra chi phí sửa chữa của chiếc xe đó, tôi sẽ xem xem, chúng tôi gom góp có đủ tiền bồi thường hay không, nếu không đủ, tôi sẽ thay chị tôi mượn anh một ít.”

Vợ chồng mới kết hôn được vài ngày, hoàn toàn không quen thuộc với nhau, nhưng chị gái cô gặp chuyện không may, anh có thể tỏ thái độ, đồng ý cho cô mượn tiền, Hải Đồng thật sự rất cảm kích.

“Ừm, rất muộn rồi, cô đi nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều như vậy, xe đến trước núi tất có đường*.”

“Anh cũng vậy, chúc ngủ ngon.”

Hải Đồng chúc anh ngủ ngon, sau đó trở về phòng.

Chiến Dận ngồi trong đại sảnh một lát, cũng đứng dậy trở về phòng.

Cửa phòng vừa đóng, anh liền lấy điện thoại ra gọi điện cho Lục Đông Minh.

“Đông Minh, ngủ chưa?”

Lục Đông Minh cười nói: “Làm sao có thể, trên cơ bản tôi phải hai ba giờ sáng mới ngủ được, sao vậy? Mời tôi uống rượu hả? Đến nhà tôi đi, những loại rượu ngon mà tôi thu thập được đều lấy ra để uống với cậu.”

“Xe của anh, sơn lại tốn bao nhiêu tiền?”

Chiến Dận lúc ấy không xuống xe xem, không biết chiếc xe của Lục Đông Minh bị cào xước nghiêm trọng hay không.

“Cạo vào không tính là nghiêm trọng, cũng chỉ tốn vạn tệ là được rồi.”

“Anh không báo bảo hiểm?”

----------

*车到山前必有路 : [Chē dào shān qián bì yǒu lù]: Xe đến trước núi ắt có đường (Tục ngữ)

Trong câu trên, 必: [bì]: ắt: có nghĩa là chắc chắn.

车到山前必有路: Xe đến trước núi ắt có đường: có nghĩa là khi xe chạy đến chân núi, mặc dù đường đi phía trước bị núi chặn ngang nhưng chắc chắn người ta có cách tìm được đường ra.

Câu tục ngữ này thường được dùng với hàm ý khuyên chúng ta đừng hoảng sợ trước khó khăn, trở ngại mà mình đối mặt bởi vấn đề nào cũng có cách giải quyết.