Đợi đến buổi chiều, lúc giao ban để đi ăn tối, một đám y tá không tới nhà ăn công nhân viên chức mà kéo bè kéo phái ra khỏi bệnh viện trực thuộc nhà máy hạng nặng, đi thẳng tới Thông Thái Đường.
"Chị Tạ! Nghe nói chỗ chị đây có loại thuốc mỡ trị muỗi đốt rất hiệu quả, mau lấy cho tôi vài hộp đi, ngứa chết tôi mất thôi!"
Đây là một người rất khéo nói, trước kia chỉ có mối quan hệ xã giao với Tạ Vân, nhưng lần này sau khi trông thấy cô lại làm ra vẻ gặp được chị em tốt, vô cùng thân mật đưa tay khoác lên cánh tay cô, dùng mấy lời ngon ngọt khoe khoang Thông Thái Đường và siêu thị Thông Thái từ trong ra ngoài.
Vị y tá dẻo miệng này rất biết việc, cô ta không chỉ mua ba lọ thuốc mỡ Tam Hoa Ngũ Thảo, hai chai dầu Tam Hoa Ngũ Thảo, ngoài ra còn tới siêu thị Thông Thái bên cạnh mua về không ít mấy thứ lặt vặt như mì ăn liền, chân giò hun khói, bánh quy, đúng là rất quan tâm đến việc làm ăn của Chu Thắng.
Các y tá khác cũng bắt chước theo, dù ít hay nhiều đều mua lấy vài thứ, sau khi tìm vài chuyện tán gẫu vui vẻ với Tạ Vân, lúc này bọn họ mới dần buông bỏ sự e ngại trong lòng.
Rất nhiều người quả thực chưa từng xảy ra mâu thuẫn gì với Tạ Vân, nhưng lại lo sợ cô giận cá chém thớt, nếu lỡ may Tạ Vân vì chuyện cãi nhau với viện trưởng Chu mà ghi thù với cả bệnh viện thì biết phải làm sao?
Có ai biết được bản thân mình có vô tình chọc giận Tạ Vân không cơ chứ?
Những y tá này mua xong thì nhanh chóng rời khỏi đó, bọn họ vội vã quay trở về nhà ăn của công nhân viên chức ăn tối, nhưng Vương Bình lại ngửi thấy được mùi thơm của thức ăn tỏa ra từ trong viện, cô ấy quyết định mặt dày ở lại ăn một bữa cơm, nhân tiện nghe ngóng luôn ngọn nguồn chuyện từ chức của Tạ Vân.
Tạ Vân cũng muốn hỏi Vương Bình, bệnh viện lại lan truyền tin đồn thái quá nào vậy? Sao những đồng nghiệp cũ của cô lại có thái độ kì lạ như thế?
Chẳng lẽ mọi người uống nhầm thuốc rồi à?
Trên bàn ăn, Vương Bình giải thích với Tạ Vân nguyên do mọi người niềm nở một cách bất thường với cô như vậy, Tạ Vân và Chu Thắng nghe xong đều cảm thấy cạn lời.
Tạ Vân chỉ vào chóp mũi mình, hỏi Vương Bình: "Trong mắt của mọi người, mình là kiểu người bụng dạ hẹp hòi như thế sao?"
Vương Bình đáp: "Trước kia thì mình không thấy thế, nhưng bây giờ lại cảm thấy có một chút rồi. Chủ yếu là bởi vì chuyện của Chu Ngọc Mai kia thực sự là quá kỳ lạ. Cậu vừa giây trước nói lời tàn độc với cô ta, giây sau Chu Ngọc Mai đã suýt nữa thì báo danh vào nhà xác, cái này...mọi người tính toán trong lòng cũng dễ hiểu."
"Còn có chuyện Trương Thải Linh bị gãy xương nữa...Rõ ràng là hai cái người có quan hệ không tốt, suốt ngày mâu thuẫn cãi nhau với cậu đều phải chịu tội lớn như thế, chuyện này làm gì có ai không thấy sợ hãi chứ?"
"Cũng may là quan hệ bọn mình tốt, lỡ như mà mình không có quan hệ tốt với cậu hay là từng cãi nhau đánh nhau gì đó, buổi tối chắc mình ngủ không yên mất, chỉ sợ nằm xuống thì không tỉnh dậy được nữa, mở mắt ra đã thấy bản thân đứng ở Quỷ Môn Quan rồi."
Tạ Vân vỗ vỗ vai Vương Bình: "Cậu yên tâm, cho dù cậu có phải đến Quỷ Môn Quan thì mình cũng có thể tóm cậu về được."