Thập Niên 90: Sau Khi Nghỉ Việc Ta Trở Thành Âm Sai

Chương 46: Tạ Vân tà lắm!

Vương Bình trừng mắt nhìn cô y tá kia một cái, hỏi: “Cô bảo tôi giúp cô đến tìm Tạ Vân mua chút thuốc mỡ chữa vết muỗi đốt? Sao cô không tự đi đi?”

Cô y tá kia không chút khϊếp sợ trừng mắt nhìn Vương Bình một cái: “Ai mà không biết cái người tên Tạ Vân này rất tà ác chứ?”

"Cái cô Chu Ngọc Mai kia đã bệnh suốt một tháng rồi, nghe nói là vẫn chưa hoàn toàn khôi phục đâu, hiện tại tựa như Lâm Đại Ngọc bệnh tật yếu ớt, một làn gió nhẹ cũng có thể thổi bay cô ta đến Quỷ Môn Quan đấy."

"Tuy tự bản thân tôi cảm thấy chưa từng chọc vào Tạ Vân nhưng lỡ như Tạ Vân ngứa mắt tôi thì sao? Tôi cũng không có ông chú nào làm viện trưởng ở bệnh viện cả, ngộ nhỡ tôi cũng bước vào nhà xác, một người thấp cổ bé họng, không có thể diện gì đáng nói như tôi thì có thể mời được mấy vị trưởng khoa tới cứu tôi đây?”

Vương Bình nghẹn họng một chút rồi dở khóc dở cười nói: “Cậu ấy đâu có tà ác như các cô nói chứ, hơn nữa, Tạ Vân cũng không còn làm ở nhà xác nữa... Đợi lát nữa đến giờ ăn cơm, cô chờ tôi một chút, chúng ta cùng qua đó.”

"Tạ Vân không phải là người có lòng dạ hẹp hòi như các cô nghĩ đâu, chuyện Chu Ngọc Mai sinh bệnh làm sao có thể đổ lên đầu Tạ Vân được? Sao cô không nói là hai chú cháu bọn họ làm chuyện thất đức nên mới bị báo ứng đi?”

"Lão Chu nhà Tạ Vân mới bị thương nên phải giải ngũ, biết rõ kiếm tiền chắc chắn không bằng được lúc trước, lão viện trưởng chó chết lập tức nhét con ả Ngọc Mai nhà bọn họ vào nhà thuốc, chiếm công việc của Tạ Vân! Vậy không phải là bỏ đá xuống giếng sao? Nếu muốn tôi nói thì chính là con ả Ngọc Mai bị báo ứng! Ông trời cũng ngứa mắt cô ta!”

Cô y tá kia ngẫm lại cũng thấy chuyện này có lý, nhưng trong nháy mắt lại nghĩ đến Trương Thải Linh đang chống nạng đến khoa chỉnh hình để thay băng thạch cao thì lại lập tức không tin lời Vương Bình nói.

“Vậy chuyện của Trương Thải Linh thì thế nào? Ai mà không biết Trương Thải Linh của nhà thuốc và Tạ Vân vốn không hợp nhau? Vì sao người khác đều êm đẹp không xảy ra chuyện gì mà Trương Thải Linh lại bị gãy một chân? Cô còn nói người tên Tạ Vân này không tà ác à?”

Vương Bình lười phí lời với cô đồng nghiệp đã đi vào ngõ cụt trước mặt mình, tức giận nói: “Nếu Tạ Vân thật sự tà ác như cô nói thì bây giờ cô đặt điều nói xấu cậu ấy như vậy, tự mình ngẫm lại xem tương lai có còn được yên bình nữa không nhé… Hừ hừ.”

Vương Bình hất bím tóc một cái rồi lắc lư rời đi, chỉ còn lại cô đồng nghiệp đã đứng chết trân tại chỗ.

Cô y tá kia bị Vương Bình nhắc nhở như vậy thì chợt cảm giác như có người nào đó thổi gió lạnh sau lưng mình, từng cơn gió lạnh thổi vào sống lưng khiến cô ta lập tức nổi da gà khắp cả người, lông tơ cũng dựng thẳng lên theo.

Cô ta xoa xoa cánh tay, vuốt thẳng những sợi lông tơ dựng đứng, đè xuống cơn nổi da gà rồi hạ quyết tâm: “Mình phải gọi thêm vài người nữa đi để ủng hộ cho công việc làm ăn của Tạ Vân nhiều hơn mới được, hy vọng cô ấy không nhìn vào mặt người mà nhìn vào tờ tiền, nể mặt tiền giấy mà bỏ qua những chuyện trong quá khứ…”