Thập Niên 90: Sau Khi Nghỉ Việc Ta Trở Thành Âm Sai

Chương 26: Mạnh Thu Cúc lo lắng!

Ban đầu Tạ Vân nghĩ sau khi Chu Thắng trở về có thể mở một quán cơm nhỏ, đợi cô học xong kỹ năng nấu nướng từ Thái Sơn Đường, chỉ cần có thể chế biến được mười món ăn hằng ngày là đã đủ để đặt chân ở bệnh viện trực thuộc nhà máy hạng nặng rồi.

Dù sao cô và Chu Thắng chỉ định mở một quán ăn nhỏ bán đồ ăn hằng ngày, chứ không có ý định mở nhà hàng cao cấp gì, có thể khiến người ta ăn thoải mái hài lòng mới là được.

Nhưng suy nghĩ của Chu Thắng có chút khác biệt với cô, Chu Thắng định mở một siêu thị...

Tạ Vân cảm thấy ý tưởng của Chu Thắng không tệ, dù sao mở siêu thị cũng nhẹ nhõm hơn mở quán cơm, có người tới mua đồ mang đi là được, không giống như mở quán cơm còn phải lo liệu xào rau rửa bát vân vân.

Nhưng cái siêu thị này có thể kinh doanh tốt không?

Giá cả thực sự có thể rẻ hơn những nơi khác ư?

Tạ Vân suy nghĩ những vấn đề này trong đầu nên không nói nhiều nữa, cho dù là bên ba mẹ Chu Thắng thì cô cũng vẫn thấy hơi không yên lòng.

Sự lơ đãng này vẫn luôn tiếp diễn cho đến khi họ trở về nhà.

Rửa mặt sạch sẽ xong xuôi, Chu Thắng chuẩn bị đun nước thuốc ngâm rồi mà Tạ Vân vẫn còn đang mất hồn mất vía.

Chu Thắng bước vào mang theo chiếc áo khoác được gấp chỉnh tề, anh móc ra một cuộn tiền, đặt trước mặt Tạ Vân.

Tạ Vân liếc nhìn cuộn tiền kia: “?”

Trạng thái không yên lòng lập tức chấm dứt ngay khi cô nhìn thấy tiền.

Chu Thắng ngồi ở mép giường: “Đây là tiền trong đội cho, vì anh bị thương giải ngũ cho nên thanh toán trong một lần, nhiều lắm, em cầm lấy cất cho kỹ nhé.”

Đã là vợ chồng già rồi, Tạ Vân còn khách sáo gì nữa. Cô vui mừng cầm tiền lên đếm số lượng, những lo lắng trong lòng đối với tương lai trong nháy mắt đã biến mất.

“Được, chờ anh khỏi bệnh em sẽ đi tìm một cửa hàng ở bên cạnh bệnh viện. Em đã thảo luận qua chuyện bán sỉ thuốc và các loại thảo dược với công ty dược rồi, anh cũng xem thử anh định nhập hàng từ bên nào nhé. Đến khi nào chuẩn bị được kha khá cho việc mở cửa hàng thì em sẽ nghỉ việc ở bệnh viện!”

Hai vợ chồng ăn nhịp với nhau, lựa chọn bỏ qua những gợi ý và lời khuyên của cặp vợ chồng già Mạnh Thu Cúc với Chu Đức Nghĩa, ngủ một giấc yên ổn.

Trên người Chu Thắng còn đang có vết thương, làm sao có thể tiến hành vận động mạnh được?

Nhiệt độ trong phòng thích hợp, cách âm cũng rất tốt, còn có mô hình không khí trong lòng đang liên tục thổi khí... Đêm nay Tạ Vân và Chu Thắng đều ngủ rất ngon.

Nhưng Mạnh Thu Cúc lại mất ngủ.

Trong đầu bà toàn là dáng vẻ thất thần và vô cảm của Tạ Vân, lại nghĩ tới vết thương mà Chu Thắng miêu tả… tâm tư rối loạn.

Cộng thêm tiếng ngáy như sấm sét “đùng đùng” liên tục nện vào tai bà của Chu Đức Nghĩa, làm cho Mạnh Thu Cúc giận cá chém thớt, đạp cho ông già của mình một cước.

"Chuyện gì! Trời sập hả? Bà không ngủ được hay sao mà đạp tôi thế?” Chu Đức Nghĩa đang say dở giấc nồng mà!

Trong lòng Mạnh Thu Cúc càng tức hơn: “Ông còn ngủ được à? Ông không thấy sắc mặt vợ thằng ba à?”

Đương nhiên là Chu Đức nghĩa có thấy, nhưng ông ấy cảm thấy sắc mặt kia của Tạ Vân là rất bình thường: “Thằng ba đã bị thương phải rút lui, không còn công việc tốt nữa, cơ thể còn có khả năng không khôi phục được trạng thái như xưa, nó mà không lo sao? Nó không lo lắng mới là lạ ấy!”

Mạnh Thu Cúc yên lặng, một lúc sau bà mới thở dài nói: “Thì đúng là nên lo lắng, nhưng tôi nhìn vẻ mặt vợ thằng ba như vậy, cứ lo nó không muốn ở cùng thằng ba thôi.”

Chu Đức Nghĩa giơ bàn tay to bằng quạt hương bồ lên, áp vào mặt Mạnh Thu Cúc: “Bà đừng suy nghĩ lung tung nữa mà đi ngủ cho yên đi, vợ thằng ba không phải là loại người như thế đâu.”

Mạnh Thu Cúc: “…”

Bà lại trở mình tới lui một lúc, khi bà đang định nói thêm với Chu Đức nghĩa vài câu thì lại nghe thấy tiếng ngáy liên miên không dứt kia vang lên lần nữa.

Cuộc sống này thật sự là càng ngày càng bực mình mà!