Cô Ấy Không Thể Nói

Chương 14: Anh ấy còn độc thân


Từ Khả không hiểu được vì sao lần trước anh lại lo lắng nhiều như vậy, lại nhớ đến lời nói của Trần Tứ, cô hơi lo lắng.

Cô cảm thấy Thẩm Trí Hào đã tức giận.

Ngày hôm đó người ta tốt bụng muốn giúp cô, trời mưa lạnh lẽo như vậy, cô không biết ơn thì thôi đi, cho vẻ mặt anh lúc quay về rất khó coi.

Thẩm Trí Hào vẻ mặt bình tĩnh bình thường, sau khi vào cửa hàng, anh nhìn xung quanh rồi ánh mắt rơi vào Từ Khả.

Khi Từ Khả bắt gặp ánh mắt của anh, đầu cổ trở nên tê dại, nở nụ cười cứng ngắc.

“Em sợ cái gì, tôi cũng đâu có ăn thịt em.” Thất cô khẩn trương, anh mở miệng nói đùa.

Từ Khả không quá tự nhiên gãi gãi tóc, mới cầm lấy bút.

【 vâng vâng đâu, hôm nay anh không dẫn theo cô bé đến sao? 】

“Ba của con bé đã trở lại, con bé đang ở cùng với bố nó.” Thẩm Trí Hào bình bình nói, tưởng tượng đại cẩu tử đã về nhà, anh có điểm đau đầu.

Lý Triệt vừa về đến nhà đã ôm lấy Diệu Diệu và Vi Vi khoe mẽ với anh, mỗi lần đều phải đánh bọn họ mấy cái mới chịu dừng lại.

Từ Khả há to miệng và nói một tiếng "ah", trên mặt hiện rõ sự kinh ngạc.

Không phải con gái của anh ấy sao?

Trong vòng bạn bè của anh trên WeChat không có nhiều ảnh của anh mà chỉ có rất nhiều ảnh của cô bé đó, đi đến công ty cũng mang theo, khi anh nhắc đến cô bé thì rất ôn nhu sủng nịch, quả thực là sủng ái đến cực điểm.

“……”

Từ Khả vẫn đang cho mình nghe lầm.

“Không phải em cho rằng Vi Vi là con gái của tôi chứ.” Thẩm trí Hào thấy cô kinh ngạc như vậy liền biết cô nghĩ gì.

Từ Khả gật gật đầu.

“Là cháu gái của tôi, nhưng tôi nuôi nó như con gái mình.” Thẩm Trí Hào nhỏ giọng giải thích.

Cháu gái?

Nói cách khác anh chỉ là chú của cô bé, và cô bé đó theo họ mẹ.

“Ba của cô bé thấy cái tên Lý Vi không hay bằng Thẩm Vi, cho nên liền đi theo họ của em gái tôi.” Tựa hồ nhìn ra cô đang suy nghĩ cái gì, anh lại nói một câu.

Nói như vậy có thể thấy ba của cô bé rất thú vị, hơn nữa sẽ không đi so đo này đó.

Từ Khả ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, cô lại nhớ đến lần đầu tiên cô gặp được Lâm Giang Ngọc, Lâm Giang Ngọc đã hỏi có phải anh đang hẹn hò hay không, thậm chí lúc lấy bánh còn khẳng định lại.

Nhưng hình như Thẩm Trí Hào còn độc thân.

“Em nhìn cái gì?” Thẩm Trí Hào hỏi.

Từ Khả lắc đầu, cầm lấy bút viết chữ.

【 Anh đến lấy bánh kem cho Vi Vi sao, Anh có thể lấy một miếng bánh tiramisu và bánh crepe xoài. 】

“Tôi muốn đặt bánh kem, muốn một cái sáu tấc, nhân dâu tây, nhân dâu tây nhiễn một chút và mềm.” Thẩm Trí Hào nhìn vào tấm hình trên quầy thu ngân nói.

Trên tấm thiệp không có thứ gì như thế này, anh chỉ nghĩ rằng bên trong có một lớp mứt dâu là được.

【 Khi nào anh lấy bánh? 】

“Một cái bánh như vậy em làm trong bao lâu?” Anh hỏi.

【 hơn một giờ. 】

Từ Khả trả lời, lại tiếp tục viết: 【 Nếu anh đang vội, tôi sẽ làm ngay, trong một giờ nữa anh có thể đến lấy.】

“Vậy em cứ làm đi, tôi chờ ở chỗ này là được.” Thẩm Trí Hào nói xong chuẩn bị lấy di động ra trả tiền: “Bao nhiêu tiền?”

Từ Khả vội xua tay, cô không định thu tiền của anh.

Người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt cụp xuống, giọng nói có chút lạnh lùng: “Em mở cửa làm ăn buôn bán, không cần tốt bụng đến mức này. Nếu tôi muốn em bồi thường, đêm đó tôi sẽ không yêu số tiền chỉ bấy nhiêu đó.”

Tất nhiên Từ Khả biết chính mình là mở cửa làm buôn bán, không phải làm từ thiện.

Nhưng đó là lời hứa của cô, cô cần phải thực hiện.

“Còn nữa, nói hơi khó nghe, tôi không thiếu khoản bồi thường này của em.” Hắn bồi thêm một câu.

Từ Khả mím môi, không kiên quyết không tính tiền nữa, cô chỉ vào giá của một chiếc bánh sáu tấc trên tấm ảnh, ý bảo anh chỉ chi bao nhiêu đây.

Một trăm năm mươi

Thẩm Trí Hào nhìn thoáng qua, rồi đưa mã thanh toán cho cô.

Sau khi thu tiền, Từ Khả quay trở lại bếp chuẩn bị làm bánh kem.

Thẩm Trí Hào đi dạo một vòng trong tiệm, sau đi đến khu bếp.

Anh khoanh tay trước ngực, dựa nghiêng ở trên khung cửa, nhìn chằm chằm Từ Khả.

Ánh mắt anh rơi vào chiếc điện thoại di động đặt trên bệ bên cạnh, hình như đang quay phim chứ không phải phát sóng trực tiếp.

“Có thể hơi chút ngọt một chút.” Nhìn một lát, anh nhẹ nhàng nói.

Từ Khả nhìn anh một cái, gật gật đầu.

Chỉ là cô có cảm giác như tay hơi mất kiểm soát khi bị anh nhìn như thế này.

Cô đã quên hỏi anh có phải đặt bánh sinh nhật không.

“Bình thường trong tiệm chỉ có một mình em sao?” Giọng nói của anh mang theo một tia lười nhác.

Lười biếng và phóng túng, ngay cả mái tóc đẹp cũng phóng túng và hoang dã.

Tuy khiến người ta có cảm giác gần gũi nhưng khi đến gần lại có cảm giác không thể đạt được.

Từ Khả đang đánh trứng, đánh xong trứng, cô vốn muốn làm một động tác thương hay làm, nhưng làm được nửa chừng, cô nhớ ra anh không hiểu nên gật đầu.

Cô không biết vì sao lúc đối mặt với Thẩm Trí Hào, đôi khi cô cảm thấy anh có thể hiểu được cử chỉ của mình, nên không khỏi sử dụng thủ ngữ.

Thủ ngữ……

Đột nhiên Thẩm Trí Hào nhớ đến hai chữ này, con ngươi hơi nheo lại, không nói thêm nữa.

Từ Khả không nói được, tự nhiên cũng sẽ không chủ động tìm đề tài.

Sau bếp thực an tĩnh, chỉ có tiếng dụng cụ làm bánh va chạm lấy nhau.

Từ Khả thỉnh thoảng ngước mắt nhìn người đàn ông đứng ở cửa, anh đẹp trai như vậy, dù đứng đó bất động cũng là một cảnh đẹp.

“Hoan nghênh quang lâm!”

Nhạc chuông điện tử phá vỡ sự im lặng trong bếp.

Từ Khả nhìn ra ngoài thì thấy người đi vào chính là người phụ nữ ngày đó lẻn vào cửa hàng.

Người phụ nữ trông có vẻ trạc tuổi cô, bước vào với hai tay chắp lại.

“Người đâu, đã chết rồi sao.” Hình như không thấy người ở trong quán, cô ta hô lớn.

Kêu xong, cô ta đưa tay mở tủ lạnh giữa cửa hàng, lấy một miếng bánh mì bỏ vào miệng..

Một bộ động tác trôi chảy đến mức Từ Khả hông kịp phản ứng, cô cũng không ngờ người này lại kiêu ngạo như vậy, cứ cầm lên ăn đi.

“Cô vẫn chưa trả tiền.” Thẩm Trí Hào bước ra, lạnh lùng nhìn cô ta.

Dường như không ngờ trong cửa hàng lại có một người đàn ông, người phụ nữ vừa nhìn thấy Thẩm Trí Hào liền sửng sốt, ngơ ngác nhìn Thẩm Trí Hào, nhìn một lúc thì mặt đỏ bừng.

Cái loại mặt đỏ này không phải xấu hổ mà là ngượng ngùng, mà là nhìn thấy một khuôn mặt xinh đẹp và quyến rũ như vậy.

Từ Khả cũng buông tay đi ra ngoài, cô có chút cảnh giác nhìn người phụ nữ thô lỗ này.

Người phụ nữ hồi lâu mới có phản ứng, thản nhiên đặt bánh mì lại, mặt đỏ bừng như chảy máu, tựa hồ sợ Thẩm Trí Hào thấy bộ dáng thô lỗ của mình.

“Cô đã chạm qua rồi, để lại thì không hay lắm đâu.” Thẩm Trí Hào lập tức mở miệng nói, anh nói thực bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta cảm thấy lòng bàn chân phát lạnh.

"Tôi... tôi không ăn." Người phụ nữ có chút kiêu ngạo, nhìn Thẩm Trí Hào lời nói có chút lúng túng.

“Cô đã chạm qua.” Thẩm Trí Hào lại lặp lại một lần.

Tuy rằng anh xinh đẹp, có thể bởi vì quá đẹp, nên khiến người cảm thấy nguy hiểm và ngột ngạt, chỉ cần liếc nhìn anh một cái là sẽ bị hù dọa.

Từ Khả nhíu nhíu mày, nhặt giấy bút ở quầy thu ngân và bắt đầu viết.

【 Xin chào, lúc nảy cô tay không cầm bánh mì, nên nó không thể bán cho người khác. 】

Chỉ vào đồng tiền bánh mì cũng không thể trả được sao, thoạt nhìn cũng không phải người khó khăn.

Hơn nữa lúc vừa rồi cô ta tiến vào thì giống như một bộ dáng bá vương đòi ăn cơm, chưa thấy người nào đã bỏ bánh mì vào miệng rồi.

“Liền một cái bánh mì có gì đặc biệt hơn người a.” Cô ta đỏ mặt quát.

“Không có gì ghê gớm, , chỉ là chuyện đương nhiên mua đồ phải trả tiền thôi." Thẩm Trí Hào cười, tiến lên hai bước, đi đến gần người phụ nữ, trên cao nhìn xuống cô ta.

Anh tuy rằng là cười, nhưng trong mắt không có một tia ý cười.

Một đôi mắt do mi mắt rũ xuống cực thấp nên dường như bị bao phủ bởi một lớp sương lạnh khiến người ta khó có thể nhìn rõ.

Từ Khả nhìn anh, cô cũng bị bộ dáng này của anh dọa một chút.

Không khỏi nhớ tới lời của Lâm Giang Ngọc và Trần Tứ.

Anh chỉ dịu dàng bên ngoài thôi, nhưng bên trong lại rất lạnh lùng.

Người phụ nữ bị anh dọa đến mức lùi lại hai bước, giọng run run nói: "Chỉ có mấy đồng thôi, tính tiền."

Từ Khả nhìn cô ta vài lần, sau đó đi tới quầy thu ngân, di chuyển ngón tay vài lần, nhận tiền và quét mã QR..

Cô ta cọ tới cọ lui mãi vẫn không muốn trả tiền

Cô ta không phải tới mua bánh mì, là tới đây gây rồi.

Từ Khả chắc chắn, nhưng cô không có chứng cứ.

Đợi một lát, người phụ nữ đưa mã thanh toán để quét.

"Cô sẽ không có cuộc sống tốt!" Trước khi rời đi, cô ta còn trừng mắt nhìn Từ Khả nói.

Từ Khả ngẩn ra một chút, người này cô không quen biết, điều duy nhất cô nghĩ đến chính là những người ở quê hương mình.

Nếu hôm nay Thẩm Trí Hào không tới đây, không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Nói không chừng còn sẽ chơi xấu, cô ta nằm dạ ở tiệm không rời đi.

“Em có quen cô ta không?” Thẩm Trí Hào có chút kỳ quái hỏi.

Từ khả lắc đầu, không muốn anh hỏi thêm, liền đổi đề tài: 【 bánh kem là bánh sinh nhật sao? 】

“Không phải, bánh kem cho năm mới.” Thẩm Trí Hào nói, “Em mau vào làm đi.”

Từ nhưng gật đầu, nhưng quầy thu ngân lại vang lên giọng gọi món từ quầy bán đồ ăn mang đi.

Cô bước tới, gõ mệnh lệnh, liếc nhìn Thẩm Trí Hào đang đứng ở một bên

【 Hay bằng anh đi đâu đó rồi đến, tôi làm rất nhanh thôi. 】

Thẩm Trí Hào không trả lời, anh bước tới cầm lấy danh sách từ tay cô, sau đó so sánh tên sản phẩm trong danh sách với nhãn hiệu trong tủ, cầm đĩa và kẹp lấy ra những món khách yêu cầu. . .

Từ Khả: “……”

A này……?

Thẩm tiên sinh muốn thử cảm giác của người làm công sao?

“Có phải là loại bánh mì và bánh ngọt này không, tôi không lấy sai đi.” Sau khi lấy xong, Thẩm Trí Hào đưa cho cô xem.

Từ Khả có chút cứng đờ gật đầu.

“Vậy em mau vào tiếp tục làm bánh kem đi, tôi giúp em đóng gói.” Thẩm Trí Hào nói, lời nói cùng động tác đều phi thường tự nhiên, không có nửa điểm ngượng ngùng.

Anh lưu loát gói bánh mì gọn gàng vào một chiếc túi dùng một lần và dán kín bằng một miếng băng dính nhỏ ở bên cạnh.

Sau đó cầm túi giấy lên, cho bánh mì và bánh hộp đã gói vào túi rồi dùng băng dính dán đơn hàng mang về.

Một bộ động tác nước chảy mây trôi, thuần thục không giống như lần đầu tiên làm.

Từ Khả nhìn động tác thuần thục của anh đến ngốc.

“Em sững sờ ở nơi này làm cái gì, không phải làm như vậy sao?” Thẩm Trí Hào thấy cô đứng ở tại chỗ bất động, hỏi.

Từ Khả lập tức lắc đầu, đang đi vào bếp thì một đơn hàng mang đi khác được đưa đến.

Lần này Thẩm Trí Hào trực tiếp đến quầy tính tiền, xem qua, gõ đơn hàng mang về, sau đó bắt đầu lấy sản phẩm trong đơn hàng.