Cô Ấy Không Thể Nói

Chương 13: Anh Ấy Đối Xử Với Cô Rất Đặc Biệt

Từ Khả ngồi trên giường hít sâu một hơi, cô cảm thấy đầu mình có một chút đau, cô sờ sờ trán, cô rất sợ mình bị bệnh.

Qua kiểm tra thì dường như cô không có dấu hiệu sốt, cô lại ngồi ngẩn người trên giường một lần nữa.

Bình thường Từ Khả thức dậy từ lúc sáu giờ, cô muốn làm bánh mì trong cửa hàng thì có thể làm bữa sáng linh tinh, nhưng đã lâu rồi cô chưa được ngủ ngon như vậy, đánh một giấc đến 7h30, chưa giật mình tỉnh lại lần nào.

Có lẽ là do mấy ngày nay cô đã quá mệt mỏi, hai ngày trước cô hầu như là không ngủ đủ, hôm qua cô còn bị mắc mưa.

Từ Khả ngồi ở trên giường thẫn thờ khoảng hơn mười phút, cô mới đứng lên.

Dù sao thì cô cũng đã dậy muộn, nên không thèm để ý sẽ chậm thêm mười phút nữa.

Sau khi rời khỏi giường, cô rửa mặt thật sạch, pha gói thuốc cảm vào nước uống, sau đó bắt tay chuẩn bị làm những món hôm nay cô sẽ bán.

Mấy ngày nay rất nhiều nguyên liệu làm bánh bông lan bánh mì đã dùng hết, cần bổ sung nguyên liệu, sắp đến là tết Nguyên Đán, người mua bánh ngọt cũng sẽ rất nhiều, Từ Khả dự định sẽ tạo một hoạt động giảm giá nhỏ, ví dụ như khách tới mua bánh hết 50 tệ thì sẽ được giảm giá 5 tệ.

Giao hàng tận nhà cho khách cũng có một nền tảng giao hàng, nhưng nền tảng này tổ chức hoạt động không nhiều, chủ yếu là phí rút ra của nền tảng này lại rất cao, không kiếm được bao nhiêu tiền lời, có đôi khi sợ đơn hàng quá nhiều không thể lo liệu được.

Từ Khả vừa làm việc bận rộn, lại vừa tính toán ở trong đầu những thứ này.

Ngày hôm trước cô vừa trả một quý tiền thuê nhà, bây giờ làm cái gì cũng cần tiêu tiền, vậy nên bây giờ cô cũng không muốn mình bị bệnh.

Sau khi làm xong bánh dứa và bánh su kem đem ra lò, Từ Khả đem đồ đạc bày ra ngoài, rồi đón tiếp hai vị khách, cô đang muốn trở về để chuẩn bị làm chút hộp bánh bông lan, thì lại phát hiện trước cửa tiệm có một cô gái trẻ tuổi đang lấp ló ngoài cửa, thỉnh thoảng cô gái ấy lại nhìn vào trong cửa hàng Từ Khả một cái.

Khi phát hiện ra Từ Khả đang nhìn mình, thì cô gái kia lập tức quay lưng lại.

Lén lút.

Từ Khả lại nhìn cô gái ấy thêm vài lần nữa, nhưng cô gái ấy đã đi khỏi tầm mắt của cô, nên Từ Khả lại quay bếp.

Hôm nay Từ Khả dậy muộn, cô cũng không dám làm nhiều bánh, sợ bán không hết.

"Tiểu Khả, có phải cô bị người ta theo dõi không?" Buổi tối, ông chú của quầy bán quà vặt bên cạnh đi đến, thắc mắc hỏi cô.

Từ Khả cũng không hiểu, cô chỉ lắc đầu.

Nếu nói cô bị người khác theo dõi, có lẽ liên quan đến những người “Nhà” đã sớm không còn quan hệ kia đi.

【 làm sao vậy? 】

Cô hỏi.

Ông chú đã phát hiện cái gì sao?

“Từ khi sáng sớm cô mở cửa đã có một người phụ nữ đứng từ xa nhìn qua, bị tôi phát hiện cô ấy lập tức liền đi, sau đó không bao lâu lại đến nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào bên trong chỗ của cô thôi.” Ông chú nói.

Thì ra lúc trước cô nhìn thấy người đó không phải do ảo giác.

“Có phải ai đó đang đố kỵ với cháu không, có phải người nào muốn gây sự không.” Ông chú vô cùng lo lắng.

Ông cảm thấy mọi thứ không hề dễ dàng gì với Từ Khả, một cô gái không thể nói, mở cửa hàng cực khổ lắm mới tốt dần lên.

Từ Khả gật gật đầu, nghĩ nghĩ viết: 【 Tôi cũng không biết mọi chuyện là như thế nào, chú ơi, nếu một ngày nào đó có người đến gây rối trong cửa hàng của cháu, chú có thể giúp cháu gọi cảnh sát được không?】

Ông chú cười nói: “Nếu có người đến gây sự chú sẽ báo cho cảnh sát.”

【 cảm ơn chú. 】

Từ Khả nhìn ông chú nở nụ cười, lấy ra hai cái bánh tart trứng mời ông ấy.

【 Cháu tặng cho bé nhà nhé. 】

“Cháu quá khách khí rồi, cháu mở cửa làm ăn, đừng hở chút là cho chú, chú không lấy đâu.” Ông chú vội vàng xua tay.

【 phỏng chừng hôm nay cũng không bán hết mà. 】

Từ Khả trực tiếp nhét vào tay ông chú.

Ông chú cũng không từ chối nữa, nói vài câu rồi rời đi.

Từ Khả trong lòng có hơi sợ, vừa rồi khi ông chú nói với cô, lúc đó cô đã nghĩ có thể phải Từ Vọng Long kêu người đến đây kiếm cô hay không.

Bọn họ thật sự muốn kiếm chuyện với cô sao.

Cô cũng gửi tin nhắn cho những người thuê nhà để hỏi xem dạo gần đây có người lạ nào đến nhà cô không.

Căn nhà cô mua là nhà cũ đã hơn mười năm, cô cũng không nói với ai, ngay cả những hàng xóm phụ cận cũng không biết, cha mẹ ruột chắc chắn không biết đang ở đâu.

Nhưng vì sao họ lại biết cô mua nhà?

Mấy năm nay cô cũng không trở vê quê của cha mẹ nuôi, ăn tết cũng không trở về, bởi vì mở cửa hàng bận rộn, nhưng vào ngày dỗ của họ cô vẫn sẽ về.

Cô suy nghĩ, nếu cha mẹ nuôi còn sống, chắc chắn họ sẽ tự hào về cô.

Ngay cả khi cha mẹ nuôi không còn nữa thì mối quan hệ nhận con nuôi giữa cô và cha mẹ nuôi vẫn tồn tại.

Từ Khả vẫn cảm thấy mình phải tìm luật sư để tư vấn và hiểu rõ, chuẩn bị tinh thần đề phòng bọn họ tới cửa gây rắc rối.

Có thể dọn dẹp sạch sẽ là tốt nhất.

Trần Tứ: Từ Khả, vào tết Nguyên Đán tôi có thể đến chỗ của cô không?

Trần Tứ: Cô có thể làm thêm vài món ngọt ngon nhất của cửa hàng cô không, tôi muốn chụp ảnh đăng video đó.

Cô đang tìm kiếm trên mạng một số luật sư để tìm hiểu luật pháp trong lĩnh vực này, thì Trần Tứ đã gửi cho cô hai tin nhắn.

Từ Khả sửng sốt một chút, cô không ngờ Trần Từ lại tới cửa hàng của mình quay video.

【 có thể có thể, cô muốn ăn cái gì? 】

【 Cửa tiệm của tôi nhỏ như vậy, hiệu quả quay chụp của cô chắc không tốt lắm đâu, hơn hết cô cũng là một blogger thời trang】

Trần Tứ rất chú ý vào cách ăn mặc và mỗi khi cô ấy diện đồ lên trông rất xinh đẹp, mỗi lần video đều làm rất nghiêm túc, có vẻ như trước đây cô ấy thậm chí còn tạo ra xu hướng và được đăng trên một tạp chí thời trang.

Đôi lúc rãnh rỗi cô cũng sẽ xem, tuy rằng đối với phương diện này cô cũng không quá am hiểu, hơn nữa bản thân cũng không để ý đến việc trang điểm cho bản thân, nhưng cô vẫn cảm thấy mỗi cô gái đều phải xinh đẹp và mặc bất cứ thứ gì mình muốn mà không cần đắn đo quá mức.

Trần Tứ: Đôi lúc tôi cũng sẽ quay về các cửa hàng có đồ ăn ngon, nhưng kiên quyết là phải ngon tôi mới làm thôi.

Trần Tứ: Bánh trong cửa hàng của bạn thực sự rất ngon, bánh hộp và bánh Tuyết Mị Nương giao ngày hôm qua đều ngon.

Cô được khen như vậy tấy nhiên là cảm thấy rất vui vẻ rồi.

Cô còn dự định dậy sớm vào ngày hôm đó và làm thêm vài món tráng miệng.

Trong một không khí lạnh này, nghênh đón một năm mới đến.

Mấy ngày nay vô cùng bận rộn, nhưng cô luôn có cảm giác phập phồng, rất sợ sẽ có người tới gây chuyện.

Cô đã sẵn sàng mọi lúc có thể báo cho cảnh sát, nhưng người phụ nữ đó không hề xuất hiện trong vài ngày tới.

Thời gian thật là khó nhất bắt lấy, giống như một năm trôi qua cái gì cũng chưa làm xong, thậm chí chưa kịp bắt đầu đã hết năm rồi.

Buổi sáng lúc 10 giờ, Từ Khả đã làm được rất nhiều đồ ngọt mới, cũng bán đi không ít.

Trần Tứ nói cô ấy sẽ đến ngay.

Bất quá mấy ngày nay Thẩm Trí Hào không đến lấy đồ ngọt, cô cũng không hỏi anh có đến nữa hay không.

Lúc trước cô có hỏi anh về chuyện bồi thường anh cũng chưa trả lời.

Từ Khả đang đóng gói vài đơn hàng đặt trước, liền nghe được có tiếng Trần Tứ từ bến ngoài.m

“Cửa hàng này có đồ ngọt rất ngon nha, đừng nhìn thấy cửa hàng này nhỏ, có chút cũ mà xem nhẹ, bánh kem ở đây thật sự rất ngon.”

Một lát sau, đã thấy Trần Tứ cầm camera đi vào.

Hôm nay Trần Tứ mặc một bộ trang phục mang hướng cổ điển, bên ngoài mặc một cái áo khoát đen tới đầu gối, bên trong là áo len xẻ dài màu xám, vòng eo được buộc lại bởi thắt lưng màu đen, Chiếc váy dài xếp ly bằng nhung màu xanh đậm có cảm giác xếp tầng nhưng không phức tạp, dưới chân cô ấy là một đôi bốt cao gót màu đen..

Nhan sắc đều tương xứng, lỗ tai đeo một đôi khuyên tai màu bạc.

Thật sự rất cổ điển, rất ưu nhã.

Từ Khả nhìn thấy máy quay có chút khẩn trương, Trần Tứ cũng không quay cô, cô ấy hướng máy ảnh về món tráng miệng trong tủ, vừa chụp ảnh vừa lấy một chiếc bánh dứa đặt trên đĩa.

“Có bánh dứa nè, tôi rất thích ăn bánh dứa đó nha, bánh tart trứng cũng muốn một cái.”

"Ồ, tôi cũng muốn thử những chiếc bánh nhỏ này."

Cô ấy vừa nói, liên tiếp chỉ vài cái bánh kem nhỏ.

Từ Khả nhất nhất đem ra, đặt lên đĩa cho cô ấy.

Trần Tứ nhìn cô cười cười, bưng đĩa đến một cái bàn, cố định máy quay lại, vừa ăn bánh kem vừa đưa ra lời bình phẩm.

Đây là lần đầu tiên Từ Khả thấy người quay rivew như vậy, tuy rằng có chút tò mò, cũng không đi qua làm phiền cô ấy.

Thỉnh thoảng có khách nhân tiến vào sẽ liếc nhìn Trần Tứ một cái, có chút tò mò, còn có một cô gái trẻ nhận ra Trần Tứ và xin chụp ảnh cùng cô ấy.

Khi Trần Tứ giới thiệu về đồ ăn rất ăn ngay nói thật, ví dụ như hôm nay một chiếc bánh nhỏ hơi ngọt, hơi béo, cô ấy không thích lắm.

Đúng là hôm nay mình vô tình cho quá nhiều đường vào chiếc bánh khoai môn đó nên vị nhạt hơn sẽ hơi ngọt.

“Cô cũng quen Thẩm Trí Hào sao.” Quay hơn nữa tiếng, Trần Tứ cắt camerakhông rời đi ngay mà bắt đầu trò chuyện với Từ Khả.

Từ Khả gật gật đầu.

【 Chúng ta mới gặp nhau cách đây không lâu nên cũng chưa quen lắm.】

“Không thân sao, nhưng tôi thấy Thẩm Trí Hào đối với cô không giống như vậy nha, tôi làm bạn với anh ta thời đại học đến giờ, nhiều năm như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy anh ấy quan tâm một người như thế.” Trần TỨ cười nói.

Từ Khả nghiêng nghiêng đầu, có chút nghi hoặc.

Trần Tứ lại nói: “Cái tên này là dạng người ngoài nóng trong lạnh, không ai có thể hiểu rõ trong lòng anh ấy nghĩ gì, ngày đó sau khi đưa cô về thì cả người anh ấy ước sũng, biểu tình rất đáng sợ. Cô không biết đâu, giám đốc của chúng tôi sợ mất mật luôn, sợ sẽ bị trách tội khi kêu cô đưa bánh đến đó.”

【 vì cái gì? 】

Từ Khả vẫn chưa hiểu.

【 anh ấy trách tội giám đốc sao? 】

“Vẫn không có gì cae, cái gì anh ấy cũng chưa nói, Thẩm Trí Hào làm việc rất có nguyên tắc. Vốn dĩ trong công việc của cô luôn có dịch vụ đưa hàng tận nơi mà, anh ấy cũng sẽ không vì vậy mà trách tội nhân viên được.”

【 vậy là tốt rồi. 】

Từ Khả cũng không muốn vì chuyện của cô, mà người khác bị vạ lây đâu.

【 Anh ấy chỉ thương hại tôi thôi, tôi không thể nói được, khi tôi làm xe anh ấy đâm hỏng, anh ấy cũng không đòi tôi bồi thường. 】

Từ Khả cảm thấy nên giải thích một chút, bằng không lỡ có người hiểu lầm cái gì.

Trần Tứ vẫn là cười, “Tôi vẫn cảm thấy anh ấy đối với cô rất đặc biệt.”

Từ Khả lắc đầu.

“Tôi không phải muốn nói xấu anh ấy đâu, chỉ tò mò hỏi thôi.” Trần Tứ vừa nói vừa dọn dẹp đồ vật của mình: “Hôm nay tôi đi trước, ngày mai có thể sẽ đăng video lên mạng, các bạn nhớ xem nhé.”

【 Vâng, cảm ơn cổ, Trần tiểu thư. 】

Từ Khả cười với cô ấy.

“Kêu tên của tôi là được, hoặc là kêu tôi là A Tứ cũng được mà.” Trần Từ đưa tay nhéo nhéo đôi má hơi ửng hồng của cô: “Cô bao nhiêu tuổi rồi, nhìn cô sao trẻ như vậy chứ.”

Từ Khả buồn cười khai báo bát tự.

“28 a, không giống, nhưng chị lớn hơn em hai ba tuổi đó.” Trần Tứ nói.

【 Nhìn chị không đến 30 tuổi gì cả, giống mới hai mươi thôi. 】

Từ Khả tự đáy lòng mà nói, cho dù là cách Trần Tứ ăn mặc hay trang điểm thì cô ấy vẫn toát lên vẻ trẻ trung.

“Hắc hắc, lời nghe vui tai thế. Đi trước đây, sau này có ăn bánh kem thì chị sẽ liên hệ lại với em, còn có khi nào có chuyện gì thú vị về Thẩm Trí Hào nhớ chia sẽ với chị nhé.” Trần Tứ vẫy vẫy tay, cầm túi xách rời đi.

Từ Khả rất vui khi gặp được một cô gái tự tin và hào phóng như Trần Tứ, chắc hẳn Trần Tứ là một hình mẫu lý tưởng mà mọi cô gái luôn hướng tới.

Bất quá nhắc Tào Tháo là Tào Tháo đến, Trần Tứ vừa đi không lâu, Thẩm Trí Hào đã bước vào tiệm.

Một người tới, không dẫn theo Vi Vi.