Cô Ấy Không Thể Nói

Chương 5: Không Ngọt Ngào Nhưng Gây Nghiện


Mùa đông dễ thương 05

"Tiểu Trí đã về rồi." Dì giúp việc trong nhà cầm lấy áo khoác của hắn, cười hỏi: "Con ăn tối chưa? Trong nhà có để lại đồ ăn cho con, dì đi hâm nóng cho con.

" vâng, Diệu Diệu cùng Vi Vi đâu?" Thẩm Trí Hào đặt chiếc bánh lên bàn ăn và hỏi trong khi cởϊ áσ vest.

“Chú, chú.” Lời này vừa dứt, một giọng trẻ con vang lên, thanh âm không rõ lắm.

Ngay sau đó, một bé con tinh xảo thơm sữa tập tễnh chạy tới, hưng phấn ôm lấy bắp chân của anh.

“Anh.” Thẩm Diệu đi theo đứa nhỏ, theo sau là ba bốn con mèo cùng một con husky mập mạp, “Đưa áo khoác cho em.”

“Bữa tối nghĩ về nhanh cùng ăn cơm, cuối cùng vẫn trễ một chút.” Thẩm Trí Hào tổng đem áo khoác đưa cho nàng, vừa nói vừa xoay người ôm bánh bao nhỏ dưới chân lên

"Muốn ăn bánh ngọt không?"

Đôi mắt sáng ngời của cậu bé tràn đầy chờ mong, gật đầu thật mạnh: " ăn ăn!!!”

Thẩm Diệu cũng chú ý tới túi đựng bánh ngọt trên bàn ăn.

" anh còn đi mua bánh gatô sao, thơm quá a. "

“anh không mua, là quà của người khác.” Thẩm Trí Hào cười càng dịu dàng hơn, nhìn bánh bao trong lòng,

“Vậy hôn chú đi.”

“Ba!” Nói xong, Tiểu Tuấn Tử hôn lên anh ta trên khuôn mặt mạnh mẽ.

Thẩm Trí Hào bế cô bé vào phòng khách, ôm chiếc bánh ngọt nhỏ trong tay, cẩn thận mở gói, dùng dao nĩa cắt thành ba miếng nhỏ, đưa một miếng cho cô em gái đi theo sau: “Nếm thử xem có vừa không”

“ ăn ngon lắm. Ăn đi." Thẩm Diệu cầm lấy cái bánh

Dùng chân ngăn mấy con chó mèo ngửi thấy mùi, "Không ăn được."

Cô cuối đầu nhìn danh thϊếp trong túi bánh , liếc nhìn anh trai đang cho con gái ăn bánh, liền tò mò đưa tay nhặt lên.

Đây là danh thϊếp, danh thϊếp được làm bằng giấy có hoa văn màu xanh đậm với ánh sáng bạc sần sùi, trên đó có in hình một chiếc bánh mille-feuille xoài trông rất ngon miệng.

Từ Khả Dessert Shop, Từ Khả, thông tin liên hệ 15xxxxx, địa chỉ.

Bên dưới còn viết mấy chữ dễ thấy: Chủ nhân không nói được, tiện đường thêm WeChat đặt bánh, cám ơn. Tôi hy vọng thức ăn ngọt có thể tạm thời chữa lành nỗi buồn của bạn (#^.^#).

tên của một cô gái, còn là một cô gái không thể nói.

Thẩm Diệu có chút tò mò, liền đem danh thϊếp đặt ở trên bàn cà phê, ngồi xuống cắn một miếng bánh ngọt trong tay.

Nó rất ngon, kết cấu dày đặc tan chảy trong miệng, mùi dâu tây đặc biệt nồng nhưng không khiến người ăn cảm thấy ngọt ngào, béo ngậy khiến người ta ngán.

“Ngon lắm, ngon hơn mấy tiệm bánh nổi tiếng.” Cô nói.

“Thật mà.” Thẩm Trí Hàoliếc cô một cái, anh không thích tráng miệng lắm nên không nếm thử, lại đút bánh bao nhỏ đặt trên đùi mình một ngụm: “Ăn xong nhớ đánh răng đấy.”

“Vâng!” Bánh bao nhỏ tỏ vẻ đã biết gật đầu. .

“Ngon.” Thẩm Diệu lại nói.

Nghe vậy, Thẩm Trí Hào lại cầm nĩa gắp một miếng nhỏ cho vào miệng, ăn rất ngon.

Nó không ngọt nhưng lại gây nghiện, và anh không thể không cắn thêm một miếng nữa.

“Chú, đút con nữa.” Tiểu thịt viên trong lòng vươn đôi tay mũm mĩm kéo cà vạt của anh

“Con nha, con thật giống cha con hảo ngọt.” Thẩm Trí Hào lúc này mới cười cười, tiếp tục đút cho tiểu gia hỏa.

"Tiểu Trí, đồ ăn đã chuẩn bị xong, con muốn ăn ở đây hay ở bên kia?" Dư di bưng một cái khay đi tới, hỏi.

“vẫn là ở đây đi.” Thẩm Chi nói.

“Ăn thử đi, ăn rất ngon.” Thấy a di đặt phần ăn xuống, anh đưa miếng bánh còn lại cho bà.

"Vừa rồi con mới về dì đã ngửi thấy, thèm lắm." Dì Dư nhận lấy, ăn một ngụm, lập tức nói: "Ngon thật đấy, con mua ở đâu vậy? Lần sau nhà dì có người tổ chức sinh nhật, dì cũng sẽ đến đây Làm theo đơn đặt hàng.”

“Đây là danh thϊếp, dì có thể chụp ảnh và giữ nó.” Thẩm Diệu chỉ vào danh thϊếp trên bàn cà phê.

Thẩm Trí Hào cũng liếc nhìn danh thϊếp anh ta mang về, không khỏi nghĩ đến khuôn mặt dễ thương kia.

“Được.” Dì Dư đáp, đồng thời lấy điện thoại di động ra chụp danh thϊếp.

“Được, ăn xong rồi.” Sau khi đút miếng bánh ngọt cuối cùng, Thẩm Trí Hào cầm khăn giấy lau khóe miệng cô bé.

Tiểu gia hỏa tựa hồ còn chưa đã thèm, chu cái miệng nhỏ, thè lưỡi liếʍ kem trên môi.

“Lần sau chú sẽ mang cho cháu.” Nhìn dáng vẻ của cô bé, anh không khỏi mỉm cười.

“Vi Vi lại đây, đừng làm phiền chú ăn cơm” Thẩm Diệu bế con gái đi tới.

Thẩm Trí Hào thu dọn bát đũa cho bữa tối, thỉnh thoảng đút cho cô bé đang háo hức nhìn mình.

“Thời gian nhanh quá, Vi Vi đã hơn hai tuổi rồi.” Sau khi đút cho tiểu gia hỏa một miếng thịt bò, Thẩm Trí không khỏi thở dài, “ muốn gì cũng có thể bày tỏ rồi.” Thẩm Diệu nhéo khuôn mặt mũm mĩm của con gái.

Cô ấy mỉm cười trả lời: "Vâng, thời gian là thứ không thể cưỡng lại được."

Cô ấy vừa nói vừa nhìn anh trai mình, anh ấy rõ ràng là một người xuất sắc như vậy, cái gì cũng tốt, nhưng anh ấy chưa bao giờ thể hiện mình thích ai hay người như thế nào.

“Em nhìn anh như vậy làm gì?” Thẩm Trí Hào chú ý tới ánh mắt của cô, cười nói.

Anh ta có một đôi mắt đào hoa xinh đẹp như muốn kéo ra, khi cười đôi mắt sẽ cong thành một vòng cung rất quyến rũ, nốt ruồi nước mắt ở khóe mắt trái giống như một lớp phấn đào. khiến mọi người muốn chạm vào.

Thẩm Diệu tựa hồ không biết nên nói như thế nào, chữ xấu hổ đều viết ở trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của nàng.

"Sao vậy?" Thẩm Trí Hào lo lắng hỏi: "Có chuyện gì sao? Lý Triệt?"

Cô lập tức lắc đầu, cắn môi nói: "Hôm nay ba mẹ nói anh đã quá tuổi kết hôn. Ba nói ông ấy muốn giới thiệu một cô gái với anh, cô ấy là con gái của một người chú mà họ gặp ở nước ngoài, hình như cô ấy gần đây đã trở về Trung Quốc, mong em nói cho anh trước một tiếng, hy vọng anh có thể gặp cô ấy." Nghe vậy

Thẩm Trí Hào đang nhai dừng lại vài dây, sau đó lạnh lùng nói: "Bọn họ từ khi nào bắt đầu quan tâm con cái giống như cha mẹ khác?"

Sự mỉa mai trong lời nói tràn đầy, thậm chí động tác nhai cũng trở nên nặng nề hơn.

“Em cũng nói họ đừng cướng ép anh.” Thẩm Diệu nhẹ giọng nói, sau đó cười nhìn anh: “Cả đời này em sẽ ở bên cạnh anh trai.

" Lời này để lê triệt nghe thấy, lại được ở trước mặt ta oán than. " Thẩm Trí Hào lại kẹp khối thịt bò đút cô bé ngoan ngoãn im lặng chờ được ăn.

"Buổi tối con không ăn sao? Sau này ăn nhiều sẽ tích ăn, đây là miếng cuối cùng.

“ Nó đây là thèm ăn” Thẩm Diệu lau miệng cho con bé vừa nói.

" Luôn cảm thấy gặp được người yêu là một điều hạnh phúc trong đời, không gặp được cũng không đáng tiếc, miễn là mình sống thoải mái, anh nhất định phải biết rõ hơn em, ba mẹ chỉ lo lắng, anh không cần để ý."

" anh không quan tâm đến họ, đã quá muộn để họ có thể làm cha mẹ quan tâm đến con cái của mình." Thẩm Trí Hào nói với giọng điệu thờ ơ.

“Dù sao em cũng ủng hộ quyết định của anh!” Thẩm Diệu cười nói.

“Ôi!” Tiểu Tuyền ở trong ngực mẹ rống lên một tiếng, giơ bàn tay nhỏ bé thành nắm đấm, bày tỏ sự ủng hộ của mình đối với chú.

Thần Trí Hào buồn cười nhìn biểu cảm của cháu gái, "Gia đình chúng ta dễ thương nhất trên đời."

Anh cảm thấy cuộc sống hiện tại của mình rất tốt, có tiểu bằng hữu này ở bên, còn lại thuận theo dòng chảy mà an phận thủ thường. .

Sau khi ăn xong, Thẩm Trí Hào chơi với cháu gái một lúc, gọi điện video cho bố của con bé khoe chiếc bánh bao nhỏ dính trên người. Lên lầu trở về phòng, thuận tay cầm hai tấm danh thϊếp trên bàn trà đem lên phòng.

Hôm sau đến công ty vào ngày, đưa danh thϊếp của mình cho bộ phận quản lí của công ty và thản nhiên nói rằng khi công ty cần bánh ngọt, họ có thể đặt hàng ở đây.

-

Khi lại nhận được tin nhắn quấy rối từ số lạ, Từ Khả chọn cách gọi cảnh sát.

Tại Cục công an, cô có chút ngượng ngùng, tay run run, đối mặt với sự thẩm vấn của cảnh sát, thậm chí cô có cảm giác mình giống như tội phạm.

Đây là lần đầu tiên cô đến đồn cảnh sát để gọi cảnh sát.

"Cô Từ có biết người gửi tin nhắn không?"

Cô nhìn hai cảnh sát trước mặt, một nam một nữ, do dự một lúc rồi gật đầu.

“ Có quan hệ gì với cô không?” Nữ cảnh sát phát hiện cô có vẻ rất căng thẳng nên dịu giọng lại.

Từ Khả bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, nàng có chút nghi hoặc, sau đó lại lắc đầu.

Cô lắc đầu rõ ràng không làm cho cảnh sát hiểu rõ, "Cô lắc đầu là có ý gì? Cô không biết sao?”

cầm bút lên viết mấy chữ: [Không biết, không biết là quan hệ gì. 】

nhìn những gì cô viết, hai cảnh sát đều thất thần nhìn nhau.

Từ Khắc tiếp tục viết, viết rất chậm, không có chút nào tốc độ cùng người khác thường giao tiếp.

【 hắn tên là Từ Vọng Long, về mặt sinh học mà nói, chúng tôi có thể gọi là chị em ruột thịt. 】

【Nhưng tôi không biết anh ta, tôi bị cha mẹ ruột bán cho một gia đình khi tôi mới 5 tuổi. Hộ khẩu của tôi là do gia đình nhận nuôi tôi cấp cho tôi. Cha mẹ nuôi cũng họ Từ, sau đó họ qua đời, mặc dù tôi là người duy nhất trong hộ khẩu, nhưng có thể tra thấy . 】

Nếu không phải gia đình cha nuôi của cô ấy cũng họ Từ, cô ấy sẽ không thể mang họ khó chịu này.

“Chết tiệt!” Nhìn thấy những gì Từ Khả viết, nữ cảnh sát không khỏi chửi thề.

Nam cảnh sát ho khan một tiếng, ra hiệu cho cô chú ý hình tượng.

Nữ cảnh sát điều chỉnh giọng điệu, mới tiếp tục hỏi: "Vậy sau đó cô có gặp cha mẹ ruột của mình không, hay là hoàn toàn mất liên lạc rồi?" Vừa hỏi xong, bàn tay cầm bút của Từ Khả kịch liệt run lên, cô run rẩy, tựa hồ có điều suy nghĩ

. điều gì đó tồi tệ, khuôn mặt cô tái nhợt và đôi môi run rẩy sau một lúc.

"Cô Từ, cô cứ yên tâm đi. Chúng tôi chỉ muốn biết mối quan hệ giữa cô và người đã quấy rối cô. Chúng tôi không muốn hỏi bất kỳ chuyện riêng tư nào." Thấy cô run rẩy kịch liệt, nữ cảnh sát vội vàng nói.

"Tình huống của cô xác thực có chút đặc thù, nếu như chỉ là bình thường quấy rối cùng phiền phức, chúng ta có thể cảnh cáo hoặc phạt tiền."

Cô gái trước mặt thoạt nhìn rất gầy, khuôn mặt nhỏ nhắn còn quấn khăn quàng cổ, càng đáng thương hơn, rõ ràng là cô ấy không khóc, không giả vờ đáng thương yếu ớt, ngay cả ánh mắt cũng tràn đầy cố chấp điều này càng làm cho người khác thấy mền lòng.

Một lúc lâu sau, Hứa Khả mới ổn định lại cảm xúc, tiếp tục viết:

[ Năm tôi tám tuổi gặp nhau một lần, không có ý tốt, cùng cha mẹ nuôi của tôi xảy ra tranh cãi, sau đó... Tôi không hề liên lạc với bọn họ lần nữa. Cách đây một thời gian Họ gọi cho tôi đột ngột. Lúc đầu tôi không biết là họ. Tôi nghĩ đó là khách hàng đặt bánh. Sau khi trả lời, tôi mới biết là họ. Họ yêu cầu tôi trả tiền. Tôi cúp điện thoại và chặn họ. ]

Cô ấy thực sự bị sốc khi nhận được cuộc gọi vào ngày hôm đó, và thấy thật nực cười và khó tin.

Người gọi đến là cha ruột của cô, người này nói: "Ta là cha của con, gần đây chúng ta thiếu tiền, em trai con sắp kết hôn, cần con chi mấy chục vạn tiền sính lễ” không lòng vòng, giả tạo mà vào thẳng vấn đề đòi tiền sau hội ngộ mấy chục năm.

"Vậy ngoài cô ra còn có anh chị em khác trong nhà không, là anh chị em ruột ?" Cảnh sát tiếp tục hỏi.

[ có, theo trong trí nhớ trên tôi còn có hai người chị]

cô ở nhà là xếp thứ tư, cô mơ hồ nhớ được còn có một chị thứ ba, nhưng là nàng từ trước đến nay chưa thấy qua.

Chỉ la lúc cha mẹ đánh mắng cô, có từng nghe qua ,Tựa hồ là qua đời, nhưng như thế nào thì không rõ lắm. Từ Khả thật sâu hít vào một hơi, tiếp tục viết:

[Tôi không nghĩ rằng họ là người thân của tôi, và theo luật pháp, tôi không có nghĩa vụ phải hỗ trợ họ hoặc cung cấp cho họ bất cứ thứ gì, phải không? 】