Cô Ấy Không Thể Nói

Chương 6: Thẩm Trí Hào Đã Bình Luận Dưới Vòng Trọng Bạn Bè

Bottom of Form

Top of Form

Cô không hiểu tại sao họ lại không có lương tâm và liêm sĩ khi yêu cầu cô như vậy.

Ngoài việc sinh ra cô, họ không cho cô bất cứ thứ gì chứ đừng nói đến việc nuôi cô.

Trong trí nhớ của cô, trước khi đến nhà cha mẹ nuôi, cha mẹ cô thường xuyên đánh mắng, dùng đủ thứ lời lẽ xúc phạm cô, thậm chí suýt dìm chết cô.

Huống chi, cô còn chưa từng gặp qua đứa em trai này, cô bị cha mẹ nuôi nhận nuôi đi năm đó, vừa vặn chính là lúc mẹ ruột của cô mang thai Từ Vọng Long.

“Nếu quan hệ nhận con nuôi được thiết lập và đăng ký, theo pháp luật mà nói, mối quan hệ với cha mẹ ruột quả thực đã bị cắt đứt.” Nữ cảnh sát nói.

Từ Khả nghe vậy, nhìn về phía nữ cảnh sát, không biết cô có đăng ký hay không, nhưng cô nhớ rõ trước năm 8 tuổi cô không có hộ khẩu.

Hộ khẩu chỉ có được sau lầm gặp nhau cãi vả giữ cha mẹ ruột tai nhà cha mẹ nuôi, sau đó cô có thể đi học, như vậy là để chứng minh quan hệ nhận con nuôi giữa mình và cha mẹ nuôi đã được thiết lập đi.

【 tôi không muốn bọn họ lại quấy rầy tôi, tôi sợ bọn họ đến cửa hàng của tôi làm loạn. 】

Từ Khả lại viết một câu.

Nữ cảnh sát nhìn cô, khẽ thở dài, cùng cô ký xác nhận biên bản, "Chúng tôi đã tiếp nhận bản báo cáo của cô, cô ký ở chỗ này, trở về trước đi, tiếp theo lại đây." Từ Khả gật đầu, sau khi ký tên xong,

Từ Khả đã viết hai từ cảm ơn trước khi đứng dậy và đi ra ngoài.

“Tôi đưa cô ra ngoài.” Nữ cảnh sát đứng dậy đi theo cô ra ngoài.

Từ Khả liếc nhìn cô, mỉm cười với cô và cảm ơn cô rất nhiều.

Vừa bước ra ngoài, một cơn gió lạnh ập vào mặt, Từ Khả đút hai tay vào túi áo khoác lông vũ, vùi cả mặt vào trong chiếc khăn quàng cổ.

“Cô trời sinh không biết nói sao?” Nữ cảnh sát nhìn cô.

Cô trông không giống như 28 tuổi,càng trông giống như một sinh viên đại học,đôi tay của cô rất đẹp nhưng nhìn là biết một đôi tay chăm chỉ.

Từ Khả lắc đầu, cô ấy bị câm khi tám tuổi.

"Vậy ngươi có thể phát ra âm thanh sao?" Nữ cảnh sát lại hỏi.

Cô gật đầu.

Nữ cảnh sát dừng bước, nhìn cô nói: "Chuyện của cô thật ra không dễ giải quyết, đối phương chẳng qua là nhắn tin quấy rối cô, cảnh cáo phạt tiền chưa chắc đã dọa được anh ta, thậm chí có thể khiến anh ta nổi loạn." ."

Từ Khả nhíu mày.

Thật ra cô cũng biết bọn họ có thể vô liêm sỉ như vậy, không sợ những lời cảnh cáo cùng phạt một khoảng tiền phạt nhỏ, thậm chí sẽ vu oan cho cảnh sát.

"Nhưng nếu hắn thật sự dám tới cửa nhà ngươi, ngươi lập tức gọi cảnh sát đi, không nói được cũng không sao, chỉ phát một tiếng là có thể, hoặc nhờ người có ở đó để báo nguy, có được hay không?. Trong cửa tiệm có thiết bị giám sát không?" nữ cảnh sát hỏi lần nữa.

【có. 】

Từ Khả lấy điện thoại di động ra gõ chữ cho cô.

"Cố gắng che giấu tối đa có thiết bị giám sát, nếu anh ta dám làm gì đó, anh ta có thể bị bắt vì tội gây gổ và gây rối." [ Cảm ơn,

cảnh sát trưởng Lí, tôi sẽ chú ý. Nếu anh ta thực sự đến cửa, tôi nhất định sẽ gọi cảnh sát. 】

Từ Khả vô cùng cảm kích nhìn nàng, nghe nói vừa rồi nàng bị cha mẹ bán đi nàng có phản ứng rất lớn, nhất định là cô gái có lòng thương cảm.

“Đó là nhiệm vụ của tôi, không cần cám ơn, mau trở về đi.” Lý quan cười nói.

【Cảm ơn. 】

Từ Khả hướng nàng cúi đầu.

Cục cảnh sát cách cửa hàng của cô không xa lắm, cô cũng không đi xe đạp nên chạy lon ton một mạch về cửa hàng.

Hôm nay là ngày cuối tuần nên sẽ có nhiều người đến mua bánh hoặc đặt bánh hơn, dù chưa đến trưa nhưng trong cửa hàng chỉ còn một mình dì bị tật ở chân, sợ dì không lấy được chăm sóc cô ấy.

“Tiểu Khả đã trở lại, có chuyện gì, công việc xử lí ổn thỏa không?” Trở lại cửa hàng, dì lo lắng hỏi.

Từ Khả gật đầu cười với nàng, ra hiệu nàng không cần lo lắng.

Dì vẫn còn có chút lo lắng, khập khiễng đi về phía quầy thu ngân, "Có một người đặt bánh nhờ con ghi vào đây, anh ấy nói sau bốn giờ chiều sẽ đến lấy."

Từ Khả làm một cử chỉ và nhìn lên màn hình ở góc phía sau quầy thu ngân.

Dùng gì để che đi, lấy cái mô hình bánh nên nhìn không bị chướng mắt, kiếm thêm mấy cái đồ trang trí bên cạnh.

“Đang nhìn gì vậy?” Dì thấy cô dựa vào mái nhà thì lạ hỏi.

Từ Khả lắc đầu, đi tới quầy tính tiền nhìn yêu cầu bánh ngọt mà dì đã viết ra.

"Vậy dì về trước, nếu chiều nay con bận quá thì có thể gửi tin nhắn cho dì." Dì thấy bộ dạng của cô vẫn có chút lo lắng, "Người gửi tin nhắn có phải là hôm nay đến gây sự không?"

Từ Khả nói với cô ấy về việc bị quấy rối và đe dọa bằng tin nhắn cũng là vì cô ấy sợ rằng dì sẽ bị liên lụy.

a di cảm thấy gia đình đó không khác gì cầm thú,lúc trước vì trọng nam khinh nữ mà bán Từ Khả đi để sinh một đứa con trai. Sau này còn mặt dày đến đòi tiền con gái.

Từ Khả là một người tốt, mặc dù hoàn cảnh khó khăn như vậy và không thể nói, nhưng cô đã làm việc chăm chỉ trong nhiều năm để có được cửa hàng tráng miệng này và cô vẫn lo lắng về việc kinh doanh tồi tệ mỗi ngày.

Nhưng thấy bà là một bà già chân đi lại khó kiếm việc rửa bát, bưng b. Nhưng vì bất tiện mà tìm việc mãi vẫn không tìm được, gia đình khó khăn rảnh. Thấy vậy, cô liền để cho bà thời gian rãnh có thể đi lại hỗ trợ, vẫn là cấp tiền mặt, mặc kệ bà một ngày tới là giúp đỡ xem tiệm một giờ, hay hai giờ, đều sẽ gửi tiền một trăm đồng tiền tiền công.

Bà không thể đến hằng ngày, vì vậy đươc chi trả số tiền đó cũng là gánh nặng với thu chi hằng ngày của cửa tiệm.

Nhiều lần bà không muốn, nhưng Từ Khả nói rằng cô ấy sẽ kiếm người khác nếu bà ấy không làm.

Thỉnh thoảng Từ Khả có giao bánh cho những khách ở xa, nếu khách không tiện đến lấy thì cô sẽ đi giao bánh, cô quả thật rất cần người trông cửa tiệm khi đi ra ngoài.

Cô cũng sẽ giúp đỡ các cửa hàng của hàng xóm xung quanh, bất kể là quán lẩu, cửa hàng nhỏ hay nhà hàng, và thường giúp họ quyết toán vào cuối tháng.

Mọi người đều yêu cô ấy và yêu cô ấy rất nhiều.

【Ừm. Ra đường cẩn thận, tuy trời không mưa nhưng chú ý xe cộ. 】

Từ Khả khuyên nhủ.

"Được, hôm nay ta định mang cho ngươi một ít đồ ăn ngon." Dì cười nói: "Lần sau ta sẽ làm cho ngươi món cá luộc yêu thích." Từ Khả cười gật đầu

.

Sau khi dì rời đi, cô bắt đầu chuẩn bị những chiếc bánh theo yêu cầu của khách.

Hôm nay buôn bán không tệ, mọi người lần lượt mua bánh ngọt, một loại bánh mì nướng lúc sáng đã bán hết sạch, cô định làm đợt khác.

Cuối cùng thì trời cũng tạnh mưa, nắng lên khiến trời ấm hơn, hẳn là sẽ có rất nhiều người đi mua sắm.

“Tiểu Khả, em có ở đó không?” Buổi trưa, cô đang nướng bánh mì thì có một giọng nói từ trong tiệm truyền đến.

Giọng nói quen thuộc của cô gái phát ra từ bà chủ quán lẩu bên cạnh.

Một người chị rất tốt bụng và thân thiện.

Từ Khả vẫy tay với cô từ cửa sổ nhà bếp phía sau, cô hiện đang phát sóng trực tiếp và đang lấy nguyên liệu làm bánh, vì vậy thật không dễ dàng để ra ngoài.

"Hôm nay nhà chị mang đến một con gà quê. Nó được mang từ quê lên. Nó ngon hơn gà mua ở chợ rau. chị đặt đây cho em nhé. Em làm xong nhớ hâm nóng lại và ăn nhé." Cô chủ cầm trên tay hai miếng thịt gà. Một cái bát khá to.

Một bát là gà quay với khoai tây, trông rất ngon miệng và tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, bát còn lại là cơm và một số loại rau xào.

【Cảm ơn. 】

Từ Khả vội vàng làm một động tác, nàng thường làm với hàng xóm, bọn họ có thể hiểu được ý tứ.

Bởi vì hiện tại, cô thực sự không có thời gian để viết hoặc đánh máy, và nó không hợp vệ sinh.

"Không có việc gì, em đang bận, chị không chậm trễ làm phiền em nữa, chị đi nhé." Bà chủ cười nói rồi rời đi.

-Wow, hàng xóm tốt quá! Tôi cũng gửi đồ ăn qua đây, nghe có vẻ ngon, tôi muốn ăn (?﹃?)

- Từ Khả cũng rất tốt với mọi người, lòng tốt là của cả hai bên, không phải đơn phương.

-Tôi chỉ thích xem cô ấy phát sóng trực tiếp, đặc biệt là mỗi khi có khách hoặc hàng xóm đến trò chuyện, thật tự nhiên và thoải mái, đây là cuộc sống.

Trong phòng phát sóng trực tiếp lúc này có hơn 100 người đang xem, khi nghe thấy giọng nói của chị gái đưa cơm, bọn họ không khỏi bình luận và thở dài.

Từ Khả cười trước ống kính điện thoại, mặc dù cô ấy đeo khẩu trang nhưng khi cười thì đôi mắt cô ấy cong lên vừa phải, ánh mắt luôn tỏa sáng, như thể chưa từng bị sương mù bao phủ, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Cô cũng cảm thấy mình rất may mắn, tuy gia cảnh ban đầu không tốt nhưng khi lớn lên cô đã gặp được rất nhiều người tốt.

Cha mẹ nuôi cũng tốt, họ chấp nhận cô vì lúc đầu họ không có con, hình như cha mẹ ruột đã thuyết phụ họ mua cô,họ đối với cô rất tốt, chỉ tiết là họ qua đời rất khi cô còn là học sinh năm hai trung học, thậm chí cô ấy còn không có thời gian để đền đáp công ơn nuôi nấng của họ.

Sau khi họ qua đời, các giáo viên và bạn học trong trường đã chăm sóc cô rất chu đáo, và giáo viên cũng quyên góp tiền để cô có thể tiếp tục việc học của mình.

Cho dù đó là khi cô vừa học vừa làm thêm, hay mở quầy hàng để bán rau, hay bán những thứ khác, hầu hết những người cô gặp đều là những người tử tế.

Ngay cả căn nhà nhỏ chừng 40m2 mà cuối cùng tôi dành dụm tiền mua cũng may mắn gặp được một gia chủ tốt bụng.

Căn nhà tuy là nhà cũ đã mười năm tuổi nhưng được chăm sóc rất tốt, lúc đó người chủ thấy cô thật lòng mua nên giảm thêm cho cô 20.000 tệ.

Ngôi nhà được cho thuê, và tiền thuê nhà có thể chịu hơn một nửa số tiền thế chấp.

Bây giờ cửa hàng tráng miệng này đã mở được gần hai năm, hàng xóm xung quanh cũng rất tốt.

Có lẽ khi còn bé tất cả những thứ xấu xa đều đã được sử dụng hết, nên mọi thứ sau này cô gặp phải đều tốt đẹp.

Ngay cả khi bạn thỉnh thoảng gặp phải những điều tồi tệ, bạn vẫn có thể vượt qua với một nụ cười.

-Aaaaa chị cười lên còn ngọt hơn bánh ngọt nữa.

- Chị giao đồ ăn vừa rồi hình như là người mở quán lẩu, gần quán chủ kênh, lẩu rất ngon và đồ ăn rất tươi, tôi đã ăn ở đó mấy lần, nếu có ở đó, bạn có thể thử nó!

-Thật sao, tôi còn đói hơn (?﹃?)

Từ Khả liếc nhìn màn hình và rất vui khi thấy các bình luận.

Bận rộn một hồi, sau khi bánh nướng xong, nguyên liệu làm bánh cũng gần như đã chuẩn bị xong, chỉ chờ lát nữa trang trí bề mặt.

Cô cầm điện thoại lên chụp ảnh chị hàng xóm gửi ảnh bữa ăn cho mọi người xem, sau đó gõ chữ: Tôi ăn trước, tắt phát sóng trực tiếp trước ~ Cô bưng cơm đi cho vào lò vi sóng để hâm nóng, trong khoảng thời gian này có hai người khách lần lượt đến, một người mua chiếc bánh nho xanh dài bốn inch, người kia mua chiếc bánh mì mới nướng của cô.

Từ Khả ngồi sau quầy thu ngân chậm rãi ăn, thịt gà rất ngon, so với rau quả ngoài chợ bán còn ngon hơn, đặc biệt ăn kèm với cơm rất ngon.

Cô ấy thường xử lý các bữa ăn khá tùy tiện, khi cô ấy bận rộn, cô ấy nấu mì, và khi cô ấy không bận rộn, cô ấy sử dụng nồi cơm điện để làm một số món súp gà bổ dưỡng, súp sườn heo, v.v.

Hoặc lấy một ít rau hầm hay gì đó.

Không có cách nào để có được một cái bếp trong cửa hàng, và có rất nhiều khói dầu, nhưng thỉnh thoảng hàng xóm sẽ gửi cho cô ấy một số bữa ăn ngon.

Trong khi ăn, Từ Khả mở WeChat để xem có khách hàng nào yêu cầu cô ấy đặt bánh không, cô ấy đã thêm rất nhiều khách hàng trên WeChat và thường đăng một số hình ảnh bánh mới làm trong Khoảnh khắc.

Không nhắn tin nữa, vì vậy cô ấy lại nhấp vào Khoảnh khắc.

Sau khi kéo xuống, cô thấy rằng Trần Tứ đã đăng một vòng kết nối bạn bè.

Là chiếc bánh đặt hôm kia, có 2 hình là bánh chưa cắt và 1 bánh đã cắt, sốt dâu chảy ra nhìn rất ngon.

Khi đó, Trần Tứ nói rằng cô ấy không thích sô cô la, vì vậy cô ấy đã sử dụng dâu tây và anh đào cho chiếc bánh , cô đã cắt dâu tây và anh đào thành những miếng nhỏ rồi trộn với sữa để làm chúng.

Bức ảnh đã được điều chỉnh màu, màu sắc đẹp hơn so với thực tế và kỹ năng chụp rất tốt, trông mơ màng hơn.

Trần Tứ: Bánh kem siêu siêu ngon, khuyến nghị năm sao, tên cửa hàng [Super Can Dessert], bên đường ngũ phố.

Vòng kết bạn này đã được đăng một giờ trước, Từ Khả rất ngạc nhiên khi thấy Thẩm Trí Hào đã bình luận dưới vòng kết bạn này.