Cô Ấy Không Thể Nói

Chương 1 -1: Mùa Đông Dễ Thương

CHUONG 1 B:

Từ Khả giật mình, vội vàng ngẩng đầu nhìn về phía người nói, chủ nhân của chiếc xe sang trọng.

Đập vào mắt cô là một khuôn mặt cực kỳ ưa nhìn, đường nét rõ ràng, xương cốt tuyệt mỹ, từng đường nét trên khuôn mặt dường như đều phù hợp với vẻ đẹp chuẩn mực, tổng hợp lại càng chói mắt, mái tóc hơi rối. Phần tóc mái rẽ ngôi cũng có một chút lộn xộn lười biếng.

Anh cúi đầu nhìn mình, tư thế trịch thượng, ánh đèn đường hắt vào mặt, đôi lông mày xinh đẹp hơi nhướng lên, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp hiện lên một tia giễu cợt, dưới khóe mắt còn có một nốt ruồi nước mắt. Mắt trái của anh ta hơi hếch lên cực kỳ hoang dã.

Nửa đêm sương mù lạnh lẽo quấn lấy hắn, khiến hắn nhìn có chút không chân thực.

Từ Khả không khỏi nuốt nước miếng, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một nam nhân đẹp trai như vậy, đẹp đến mức có thể dùng từ "đẹp" để miêu tả, đẹp đến mức có chút mê người, hoa lệ,lộng lẫy.

Tha thứ cho cô vì trong từ vựng cả đời của cô không có đủ để tả được vẻ đẹp trước mặt này.

Mặc dù đây không phải là một từ phù hợp miêu tả ngoại hình của một người, nhưng nó rất phù hợp với người đàn ông trước mặt Từ Khả vào lúc này.

Cô vội vàng đứng dậy, phát hiện người đàn ông này thật sự rất cao, vừa rồi cô còn tưởng rằng là do mình ngồi xổm.

Anh ta trông cao ít nhất 1m85, bên ngoài anh ta khoác một chiếc áo măng tô màu đen và dên trong là một chiếc áo le n nâu cao cổ,đôi chân dài của anh ta được bao bọc trong một cái quần đen,dưới chân là một đôi ủng Martin cùng tệp màu với áo khoác ngoài.Trang phục được phối rất phù hợp với khí chất kiêu ngạo của anh ta.

Người đàn ông tư thế buông lỏng, ngón tay phải còn kẹp nửa điếu thuốc, làn khói trắng cuộn lên, làm mơ hồ đi một phần của khuôn mặt.

Mùi thuốc lá cũng tràn ngập trong không khí,điều này cũng không làm người khác phải khó chịu.

“Sao nào, cô thật sự chạm vào .” Người đàn ông lại nói, vừa hút một hơi thuốc vừa nói: “Cô thật tận tâm, trời lạnh như vậy.”

Cực kỳ gợi cảm

Giọng điệu rít thuốc có chút lưu manh, giọng điệu lại tùy ý, nhưng lại rất gợi cảm.

Từ Khắc nghe vậy lập tức lắc đầu, giơ tay lo lắng ra hiệu.

Từ Khả không thể nói, cô ấy bị câm và thường giao tiếp với mọi người hầu như bằng điện thoại di động, giấy và bút,chỉ là lúc này sốt ruột nên nhất thời chưa kịp phản ứng.

Nhìn thấy bộ dạng bối rối của cô gái trước mặt, đôi lông mày xinh đẹp của Thẩm Trí nhướng cao.

Sau khi ra hiệu một lúc,Từ Khả mới nhận ra rằng người bên kia không thể hiểu ngôn ngữ ký hiệu của cô, vì vậy cô vội vàng lấy giấy và bút mà cô đã chuẩn bị sẵn trong túi xách.

[Xin lỗi, tôi vô tình làm xước xe của ngài, nó là một vết xước lớn. 】

Cô vội vàng ghi vào sổ tay một câu, giơ lên

cho đối phương đọc.

Thẩm Trí Hào cúi đầu nhìn cuốn sổ cô cầm lên, trên đó còn viết mấy chữ, đại loại như [Đây là vị việt quất, xúc xích có muốn thêm tiêu không? ].kiểu như vậy

Bút mực nước đầu dày hơn viết bình thường, chắc là để tiện cho người khác, cuốn sách không lớn, nhìn như được đóng chung với tờ giấy A4.

Nét chữ đẹp, ngòi bút sắc và chắc, trái ngược với vẻ ngoài dễ thương và thanh tú của người viết.

“Ngươi không thể nói chuyện?” Thẩm Chí Hào xem xong hỏi.

Từ Khắc gật đầu, tiếp tục viết vào sổ.

Thẩm Trí Hào nhàn nhạt nhìn cô chằm chằm, thấy cô rất nhanh viết ra một câu: [Xe của ngài bị xe ba bánh của tôi cào xước,ngài xem một chút, cần tôi bồi thường bao nhiêu tiền? 】

Nhìn những dòng chữ của cô trên tờ giấy, Thẩm Trí Hào đi vòng ra phía trước xe, quả nhiên nhìn thấy phía trước chiếc xe mới mua của mình có một vết xước rất dài.

“Chậc.” Anh nhíu mày, liếc nhìn chiếc xe ba bánh bên cạnh.

Chiếc xe ba bánh không quá lớn, nhìn rất có phong vị thời gian, trong xe có một cái lò nướng, một bình xăng nhỏ, còn có mấy cái khay lộn xộn, gia vị, hộp đóng gói các thứ.

Từ Khả nghe tiếng chặc phát ra từ anh, và nhìn thấy đôi lông mày đẹp đẽ của anh ấy cau lại, càng cảm thấy bối rối.

[Xin lỗi, tôi biết xe của ngài rất đắt tiền, và phí sửa chữa phải rất đắt. 】

Cô vội vàng viết xong một câu, giơ lên

cho anh đọc rồi tiếp tục viết.

[Tôi không thể trả cho ngài nhiều tiền như vậy cùng một lúc, ngài có thể cho tôi trả góp số tiền ấy cho ngài được? Tôi thực sự xin lỗi, tôi không cố ý. 】

Thẩm Trí Hào nhìn qua lại giữa cuốn sổ và khuôn mặt của cô ấy.

Cô gái trước mặt anh trông cũng không già lắm, chỉ nhìn mặt thôi cũng ước chừng 22, 23 tuổi, đầu búi cao, khuôn mặt tròn thanh tú xinh đẹp, còn có một đôi mắt hạnh nhân tròn xoe, trong veo trong veo rõ ràng, trông rất dễ thương và tinh khiết.

chỉ là ăn mặc thật.... giản dị?

Dù sao thì quần áo cũng đơn giản và trông rất cũ kỹ, cô ấy đi một đôi giày giữ nhiệt màu đỏ sẫm mà chỉ người già mới đi, và một chiếc tạp dề kẻ sọc sẫm màu dài đến đầu gối.

mộc mạc.

Cô ấy dường như đã đợi mình ở đây rất lâu rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng vì lạnh, chóp mũi và vành tai đỏ bừng.

“Em đợi ở đây bao lâu rồi?” Anh giơ tay lên nhìn thời gian, đã hơn một giờ sáng.

Từ Khả lắc đầu và viết: [Không lâu. ]

Lại một trận gió lạnh thổi tới, cô cảm nhận được cơn lạnh nên bất giác rụt rụt cổ, không khỏi phun ra một ngụm sương trắng, trong mắt nhìn hắn tràn đầy chân thành xin lỗi.

“Ngươi trả cho ta một trăm đồng.” Thẩm Chí Hào nhìn nàng một chút, nhẹ giọng nói, vừa nói vừa dập tắt điếu thuốc trong tay, đem đầu thuốc còn dư bỏ vào trong túi.

Vẫn là nửa đêm trong thời tiết mùa đông , một cô gái đã chờ đợi ở đây từ rất lâu rồi, và sự chân thành của cô ấy cũng đủ khiến anh nguôi ngoai.

Thật xui xẻo cho hắn, đối phương còn có chút câm không nói được.

Có thể chờ đợi lâu như vậy trong thời tiết lạnh giá này, anh đoán rằng cô ấy sẽ cảm thấy tồi tệ nếu không trả bất kỳ khoản tiền bồi thường nào, nếu không thì một người không có đạo đức sẽ cao chạy xa bay.

Từ Khả há to miệng, nhìn anh phát ra một tiếng "A" im lặng.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc cùng kinh ngạc của cô, Thẩm Chí Hào lại nói: “Tôi cũng không thiếu tiền bồi thường của em.”

Từ Khắc: “…”

“Em muốn chuyển tiền hay đưa tiền mặt?” Anh ta không muốn nói còn gì nữa, và lấy điện thoại bấm WeChat đưa cho cô.

Từ Khả vẫn không phản ứng gì, cô ấy đã sẵn sàng trả ít nhất 20.000 đến 30.000 nhân dân tệ, và cô ấy vẫn đang suy nghĩ về việc sẽ mất bao lâu để trả dần số tiền bồi thường.

“ ngốc rồi à?” Thấy cô không có phản ứng, người đàn ông lại nói.

Từ Khả hoàn hồn, cúi đầu viết vội: [Cảm ơn lòng tốt của anh, nhưng lần này quả nhiên là tôi làm hỏng xe của anh, tôi không thể để anh chịu thiệt, một lần bồi thường chính là quá nhiều và tôi không đủ khả năng chi trả, nhưng tôi có thể trả góp. 】

Thẩm Trí thấy cô đang cúi đầu viết, có lẽ là bị lạnh, tay cầm bút có chút cứng đờ run rẩy.

"Vết xước đó sẽ không tốn nhiều tiền," anh nói.

Từ Khả ngẩng đầu nhìn hắn, dưới ánh đèn đường, vẻ mặt cũng không có lãnh đạm, đại khái là bởi vì lông mày cùng ánh mắt quá đẹp, cho nên hắn không thể nhẫn tâm được.

“Cho tôi một trăm tệ đi, lạnh quá, tôi không muốn đứng đây hóng gió.” Thẩm Trí Hào lại đưa điện thoại cho cô.

Gặp người tốt.

Vẫn là một người đàn ông ưa nhìn, đẹp trai.

Con người này thật xinh đẹp và tốt bụng.

Từ Khả rất cảm kích cười với anh, lấy điện thoại di động ra quét mã thanh toán chuyển cho anh một trăm tệ.

Khi cô ấy làm xong, cô ấy lấy một cây bút và tờ giấy.

【 thích ăn đồ ngọt sao? ]

[Hay tặng cho người thân, bạn bè? ]

“Có ý tứ gì?” Thẩm Chí Hào nhìn lời nói của nàng, kỳ quái hỏi.

[Tôi mở một cửa hàng tráng miệng, ngay trước cửa hàng này. 】Từ Khả viết xong chỉ vào một dãy nhà cũ năm sáu tầng phía trước đường.

Thẩm Trí nhìn sang, phía trên có chung cư, phía dưới có cửa hàng, có bán thuốc lá rượu, quán ăn, xa quá không nhìn rõ, đại bộ phận đều đóng cửa.

[Gọi là Chaoke Dessert, cạnh căng tin, ngày nào anh cũng có thể đến đây chọn bánh, hương vị, kiểu dáng tùy thích. 】

【Giống như tôi đang trả góp cho anh. 】

Từ Khả lại cười, giơ cuốn sổ lên trước mắt, đôi mắt tròn xoe của cô tràn đầy ánh sáng trong veo thuần khiết, khi cười, bên khóe miệng bên trái có một lúm đồng tiền nhỏ.

Thẩm Trí nhìn cô, không khỏi hỏi: “em tên gì?”

[Từ Khả. 】

“Cái tên này cũng rất đáng yêu.” Nhìn trên giấy hai chữ, nam nhân nở nụ cười.

Từ Khả lập tức lắc đầu, [Vâng, vâng, vâng. 】

“Ồ?” Thẩm Chi hỏi một câu.

Cô nhíu mày, giống như cảm thấy không ổn, viết: [Cũng dễ thương. 】

"Được, rảnh rỗi đi ngang qua chỗ này mua bánh ngọt, vừa vặn ở nhà có một tiểu gia hỏa thích ăn." Trí không hỏi tỉ mỉ, “Mau trở về đi, đã muộn.”

Hứa Khả Lệ gật đầu, nhưng không có lập tức rời đi.

Thấy cô tựa hồ muốn anh rời đi trước, Thẩm Chi Hào lên xe khởi động xe.

Thấy chiếc xe đã khởi động nhưng không rời đi, Từ Khả khó hiểu kéo cửa sổ xuống nhìn anh : “Xe của em di chuyển đi, tôi không thể chui qua được.”Từ Khả nghe thế vội vàng di chuyển,di chuyển chiếc xe ba bánh của mình qua một bên.

.

Người đàn ông chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đậu xe, cũng không nói thêm lời nào, đóng cửa sổ lại, chiếc xe đẹp đẽ phóng đi, để lại một vệt khói