Cô Ấy Không Thể Nói

Chương 1: Mùa Đông Dễ Thương

Trời đã dần về khuya, trên đường có rất ít người đi đường và xe cộ, ngoại những quán ăn khuya và những tiệm đồ nướng còn người ra vào, thì đa số những cửa tiệm đã tắt đèn hạ cửa.

Cả thành phố rực rỡ dần chìm vào giấc ngủ dưới lớp sương mù xám xịt.

Trời đông càng về khuya luôn mang cảm giác rét và mệt mỏi, đặt biệt điều này còn thể hiện rõ nhất khi nhiệt độ ngày càng thấp.

Một cơn gió đông thổi qua, không khỏi làm cho Từ Khả đang ngồi xổm nhìn chiếc xe hơi sang trọng không khỏi rùng mình.

Cơn lạnh của mùa đông tháng 12 cũng không lạnh bằng trái tin lạnh giá của cô lúc này,

Từ Khả cau mày nhìn phía trước của chiếc xe sang trọng này có một vết xước vừa dài vừa sâu, độ dài thậm chí đến vài chục cm. Đặc biệt vết xước này nằm trên thân chiếc xe sang trọng với màu xanh lam lại cực kì nổi trội.

Vết xước được tạo bởi chiếc xe ba bánh hỏng của cô.

Đối với cô chiếc xe có vẻ ngoài muốn lóa mắt kia chắc hẳn rất giá trị, và cô không thấy chiếc xe này bao giờ trên đường phố cả, cô không biết nhãn hiệu của chiếc xe này.

Với vốn kiến thức ít ỏi về oto, chiếc xe này rất xa lạ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy và thấm chí nó rất khác lạ với những chiếc xe khác.

Nó còn trông rất mới, như được chủ mới mua vậy.

PANAMERA của Posrche.

Giá của nó dao động từ 1tr đến 2.5tr NDT

Từng dòng thông tin được tra cứu trên điện thoại, chúng rất bình thường nhưng khi tổng hợp lại, như đòn kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm tim cô đập liên hồi. (gặp e là e dãy chít rồi....)

Từ Khả nhánh chóng tìm kiếm xem một chiếc xe như vậy khi bị trầy xước sẽ tốn bao nhiêu tiền sữa chữa, càng tìm kiếm, trái tim cô ngày càng lạnh hơn mùa đông tháng 12 lúc này.

Thay một lớp sơn bình thường đã mấy chục nghìn, nhưng ở đây vết xước còn dài tận vài chục cm con số có thể từ mấy chục nghìn nhảy lên vài trăm .... con số này nằm ngoài sức của cô, Từ Khả bất giác muốn khóc.

Nếu biết như thế sau khi bán bánh ngọt xong cô đã không đi bán xúc xích. Khoảng một tiếng trước, cô rất vui, hôm nay việc buôn bán rất tốt. Tiệm bánh ngọt đã bán xong từ sớm nên cô đã lên đường cùng chiếc xe 3 bánh lên góc phố bán Xúc xích.

Việc bán xúc xích cũng rất tốt, tất cả đều được bán hết, thậm chí cũng có nhiều người theo dõi buổi bán xúc xích trên livestream. Chung quy không phải chỉ có mình cô tham gia náo nhiệt.

Mọi thứ trong ngày hôm nay đều rất tốt nếu chỉ dừng ở lại đó. Rất hoàn hảo.

Ai biết đâu rằng, chiếc xe 3 bánh của cô lại tông vào chiếc oto hạng sang nằm ở trên đường.

Niềm vui tột độ sinh ra nổi buồn chạm đáy.

Từ Khả không biết làm sao, chỉ có thể ngồi bên cạnh chiếc xe sang trọng chờ chủ nhân của nó đến. Cô muốn thương lượng với người nọ phương thức bồi thường như thế nào, nếu như phải bồi thường mấy chục thậm chí mấy trăm vạn chỉ sợ cô không đủ khả năng.

Lời nói..... điều này thôi cũng khiến cô cảm thấy khó khăn, chỉ mong chủ xe thương cảm và cho cô trả góp.

Trong thời gian sắp đến, Cô cần trả tiền thuê nhà, còn phải nhập nguyên liệu cho tiệm bánh, còn tiền thế chấp ... nghĩ đến đây cô thở dài thườn thượt.

Cô đợi ở đây gần một giờ đồng hồ. khu vực này thường có rất nhiều xe đậu, và đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy chiếc xe khác lạ này. Không biết tối nay chủ xe có quay lại hay không.

Nếu như tối nay không chờ được chỉ có thể để lại số điện thoại trên xe, chờ chủ xe liên lạc vậy.

Thời tiết bắt đầu nổi lên nhưng cơn buốt lạnh, không khí mùa đông bao phủ bởi một tầng sương giá. Từ Khả đỏ bừng mặt vì lạnh, Cô nhìn chằm chằm vết xước trên chiếc xe không chợp mắt, vô số lần tự trách bản.

Lại đợi thêm hai mươi phút, Từ khả xoa tay thở dốc vì lạnh, liếc nhìn màn hình điện thoại, đã gần một giờ.

Đợi thêm nữa giờ nữa, nếu chủ nhân chiếc xe này vẫn chưa xuất hiện, cô chỉ có thể để số điện thoại trên xe rồi về trước.

"cô bé nữa đêm ngồi xổm trước xe anh sờ tới sợ lui làm gì?". Đang suy nghĩ miên man một giọng nói tuy lười biếng nhưng rất dễ chịu vang lên.