Thập Niên 70: Thần Y Ăn Dưa Hằng Ngày

Chương 44: Tôi thay mới là có vấn đề đó!

Bạch Mẫn vốn tốt tính cũng lập tức bùng nổ hoàn toàn.

"Làm cái gì? Làm cái gì? Sao cái gì cậu cũng muốn xem thế hả? Mình và cậu chơi với nhau từ bé đến lớn không sai, nhưng cậu có thể chừa lại cho mình chút không gian riêng tư, đừng cái gì cũng muốn tọc mạch có được không hả?”

"Mình làm gì cũng không cần phải báo cáo với cậu! Cậu đã ăn no chưa? Ăn no rồi thì quay lại xử lý mớ hỗn độn của cậu đi, đừng bám dính lấy mình nữa. Một mình mình bỏ ra năm mươi đồng để mua một căn nhà không phải là vì muốn được thanh tịnh sao, cậu tới đây gào thét cả buổi sáng, buổi trưa còn muốn ăn cơm, cậu bảo mình phải thanh tịnh thế nào? Vậy mà cậu còn muốn chuyển đến đây sống với mình cơ đấy!”

Cô ta thật sự rất sợ hãi, sợ bị Trương Xuân Hoa phát hiện bí mật “biến không thành có” của mình nên mới nổi nóng, không chút chần chừ xả hết lửa giận vẫn luôn đè nén ở trong lòng ra.

Trương Xuân Hoa bị quát đến mức sắc mặt trắng bệch, trong hốc mắt tràn ngập nước mắt: “Mẫn Mẫn, mình, mình, mình hiểu rồi, cậu cảm thấy mình là một gánh nặng, mình không quấy rầy cậu nữa, mình đi về trước đây.”

"Nhớ đến mang trả lương thực buổi trưa cậu đã ăn cho mình!"

Bạch Mẫn tức giận hét to với Trương Xuân Hoa một tiếng, thấy Trương Xuân Hoa đi rồi thì lúc này mới mở cái túi mình đang ôm chặt ra, cẩn thận bọc lại thuốc cảm An Khang suýt nữa thì rơi đầy đất rồi mang đến phòng của Tưởng Vân.

Tưởng Vân phải hao hết sức lực chín trâu hai hổ mới khiêng được Bạch Xuyên đến giường đất, lúc này đang châm cứu.

Bạch Mẫn nhìn thấy hơn mười cây châm bạc trên người Bạch Xuyên thì lấy thuốc ra rồi đặt xuống trước mặt Tưởng Vân, nói: "Cô xem đầu óc tôi này, quên mất cô chính là bác sĩ. Có cô ở đây thì dù Bạch Xuyên có bệnh nặng hơn nữa cũng có thể chữa khỏi.”

"Đây là thuốc tôi mang từ nhà đến, chỉ có thể mua được ở trong bệnh viện, ở ngoài bình thường không bán đâu, cực kỳ có tác dụng với chứng bệnh cảm lạnh do gặp mưa, tôi thấy Bạch Xuyên hơi sốt rồi, lát nữa cô cho anh ấy uống đi, ngủ một giấc dậy hẳn là sẽ không sao nữa.”

Tưởng Vân dùng nơi trú ẩn Tinh Hà quét thuốc Bạch Mẫn đưa tới một lượt, phân tích thành phần của loại thuốc kia xong thì thấy đây là thuốc tổng hợp mà chỉ thế hệ sau này mới có, cô cũng không vạch trần mà cất thuốc đi, nói với Bạch Mẫn: “Được, tôi biết rồi, quần áo trên người anh ấy đã ướt nhẹp, phải thay bộ khác, chi bằng cô với tôi cùng nhau thay cho anh ấy?”

Mặt của Bạch Mẫn đỏ bừng, cứ như dưới chân giẫm phải bẫy chuột mà vọt một cái rồi chạy ra ngoài: “Không không không không không không, cô thay đi thì hơn, cô vừa ý anh ấy, anh ấy lại có ý với cô, cô thay quần áo cho anh ấy cũng chẳng sao cả, tôi thay quần áo cho anh ấy thì còn ra thể thống gì nữa! Tôi không muốn mắt mình mọc lẹo đâu!”

Bạch Mẫn còn chưa dứt lời thì đã chạy về phòng phía Tây, cửa phòng phía Tây còn bị cô ta đóng sầm lại một cái.

Tưởng Vân nhìn thoáng qua Bạch Xuyên đang nằm bất tỉnh trên giường, lại nghĩ đến cảnh tượng đêm đó, mặt già đỏ lên.