Thập Niên 70: Thần Y Ăn Dưa Hằng Ngày

Chương 43: Anh đồng ý!

Bên ngoài phòng trời mưa không ngớt, Tưởng Vân đã lau dọn sạch sẽ mọi đồ đạc trong phòng mà vẫn chưa thấy Bạch Xuyên trở về.

Cô đang định cầm ô đi ra ngoài xem thử thì Bạch Xuyên trùng hợp xách theo giỏ bước vào cửa, sắc mặt có chút ửng đỏ.

"Bạch Xuyên!" Tưởng Vân đứng dưới mái hiên kêu một tiếng, thấy Bạch Xuyên quay đầu nhìn mình, ánh mắt có hơi là lạ bèn hỏi: “Anh bị sao vậy? Tôi có chừa cơm cho anh rồi đó, hâm nóng lại rồi ăn đi.”

Bạch Xuyên hiền lành gật đầu.

Anh xách giỏ đi tới bên cạnh Tưởng Vân, đứng dưới mái hiên vẩy hết nước ở trên người đi rồi bày đồ đạc trong giỏ lên bếp.

Tưởng Vân ngửi thấy mùi rượu trên người Bạch Xuyên, hiểu được sơ sơ vì sao Bạch Xuyên lại có biểu hiện khác thường như vậy.

Chắc chắn là do trong lòng anh thấy khó chịu nên đã uống rượu trước mộ phần của ba mẹ rồi.

Tưởng Vân xúc cơm nóng, gắp thức ăn vào trong bát rồi đặt xuống trước mặt Bạch Xuyên, suy nghĩ một chút rồi lại rót cho Bạch Xuyên một ly nước ấm.

Bạch Xuyên chén bát cơm như hổ đói vồ mồi, thành thạo vét sạch đến đáy rồi đứng dậy lắc lắc đầu, đang định đi thì lại thấy Bạch Mẫn tỏ vẻ thần bí bước vào.

Bạch Mẫn nháy mắt hỏi Bạch Xuyên: “Bạch Xuyên, anh đã có người yêu chưa?”

Bạch Xuyên sửng sốt, đầu óc nhất thời có chút chưa kịp phản ứng.

Tưởng Vân nói với Bạch Mẫn: “Hẳn là anh ấy đã uống rượu, cô hỏi chuyện này làm cái gì? Có hỏi được ra một câu trả lời chính xác không?”

Bạch Mẫn không nghe Tưởng Vân, câu hỏi càng thẳng thắn: “Bạch Xuyên, tôi giới thiệu Tưởng Vân cho anh làm người yêu, anh có đồng ý không?”

Mặt Tưởng Vân trong nháy mắt đỏ bừng, cơn nóng lan tràn ra sau tai, cổ cũng không nhịn được mà đỏ ửng như tôm luộc.

Lúc này Bạch Xuyên lại nghe hiểu, anh quay đầu nhìn Tưởng Vân rồi nghiêm túc gật đầu: “Tôi đồng ý.”

Một chùm pháo hoa nổ tung trong đầu Tưởng Vân, tay chân cô cũng không biết nên đặt ở đâu cho phải.

Nhất là ánh mắt Bạch Xuyên nhìn cô...

Trong ánh mắt kia tựa như mang theo ngọn lửa, chỗ nào cũng thấy không ổn!

Tưởng Vân tự giễu mình chưa trải sự đời rồi mạnh mẽ bình ổn lại cảm xúc, chỉ thấy Bạch Xuyên cao hơn cô một cái đầu đột nhiên thẳng thừng “bổ nhào” lên người cô.

Đến Bạch Mẫn cũng bị tiến độ nhanh như vậy dọa sợ: “Má nó, không thể nào chứ, bây giờ anh mới thổ lộ tiếng lòng của mình thôi mà đã muốn đè người ta ra rồi à?”

Tưởng Vân theo bản năng lấy mô hình chữa bệnh bên trong nơi trú ẩn Tinh Hà ra kiểm tra sức khỏe cho Bạch Xuyên một lượt, sau khi phát hiện triệu chứng của Bạch Xuyên bắt nguồn từ việc bị cảm lạnh do mưa gây ra thì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nghe được lời nói kỳ quái kia của Bạch Mẫn.

Cho dù Tưởng Vân tự nhận tu dưỡng của mình không tệ nhưng lúc này cũng phải bùng nổ: “Nhào vào bà nội cô ấy, cô không thấy người ta đang bị bệnh sao? Sốt đến mức trán nóng phừng phừng vậy mà cô còn châm chọc!”

"Ủa?” Bạch Mẫn lần này cũng trợn tròn mắt: “Anh ấy bị bệnh? Nhất định là do trời mưa bị mắc mưa nên cảm lạnh rồi, mùi rượu trên người anh ấy lại nồng như vậy, chẳng lẽ là dầm mưa uống rượu? Để tôi đi lấy thuốc cho anh ấy, tôi có mang theo thuốc!”

Bạch Mẫn vội vàng trở về phòng, mượn cái bao để che chắn rồi lấy một hộp thuốc cảm An Khang từ trong Kho siêu thị ra, xé hết bao bì rồi dùng một tờ giấy bọc lại, đang định cầm đi cho Tưởng Vân thì lại thấy Trương Xuân Hoa thò đầu vào dò xét: “Mẫn Mẫn, cậu đang sờ mó cái gì vậy?”