Thập Niên 70: Thần Y Ăn Dưa Hằng Ngày

Chương 13: Cứ quyết định vậy đi

Trưởng thôn bỏ tẩu thuốc đang ngậm trong miệng sang một bên, suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Nam thanh niên trí thức vào ở trước, thanh niên trai trắng nằm giường lớn, chen chúc cũng không có vấn đề gì. Về phần nữ thanh niên trí thức thì chọn một người gan dạ một xíu, qua nhà bên kia ở. Mọi người yên tâm, trong thôn có đội tuần tra, với lại tôi cũng sẽ cảnh cáo bọn xấu. Nếu ai dám làm chuyện gì bậy bạ, trước tiên sẽ bị đánh gãy chân, sau đó tống vào đồn công an. Các cô cậu xem như vậy có được không?”

Sắc mặt của Trương Thuận Lợi nhìn không ra được cảm xúc buồn vui hay giận gì, Lệnh Thái Nhạc thì rõ ràng hơi căng thẳng, anh ta quay đầu nhìn Bạch Mẫn vài lần.

Ba người Tưởng Vân, Bạch Mẫn và Trương Xuân Hoa nhìn lẫn nhau.

Trong lòng Tưởng Vân đại khái đã có đáp án.

Bạch Mẫn và Trương Xuân Hoa là bạn học từ khi còn nhỏ, cho nên bọn họ chắc chắn sẽ muốn “ôm nhau sưởi ấm”. Có điều cô cũng không sợ, nơi trú ẩn có mô hình tránh nguy hiểm khẩn cấp, cả công lẫn thủ đều có đủ.

Nếu thật sự có những phần tử xấu xông vào, bất kể là tấn công bằng hồ quang điện hay tấn công bằng sóng âm trong Tinh Hà, đều có thể tạo ra một bóng ma tâm lý giống như mây đen bao trùm thành phố.

Quả nhiên, vẻ mặt Trương Xuân Hoa vô cùng lo lắng, chụp lấy cánh tay của Bạch Mẫn: “Mẫn Mẫn, mình muốn ở lại khu thanh niên trí thức!”

Bạch Mẫn nghiêng người nhìn sang Tưởng Vân.

Tưởng Vân gật đầu cười: “Tôi không có ý kiến, ở đâu cũng được. Tôi tin tưởng lời trưởng thôn, cũng tin tưởng phẩm chất của người trong thôn.”

Trưởng thôn Bạch gia trang không khỏi nhìn Tưởng Vân thêm vài lần, trong lòng nói thầm nữ thanh niên trí thức này nói chuyện dễ nghe thật, chỉ là đầu óc có hơi khờ khạo. Nếu như đổi lại là con gái nhà mình, ông ấy nhất định phải trách mắng một phen, mặc kệ đi đâu cũng không thể đặt bản thân mình vào nguy hiểm.

Nhưng Tưởng Vân chỉ là một người ngoài, những lời này ông ấy không cần thiết nói ra.

“Được rồi, cứ quyết định vậy đi.”

Xe bò lắc lư đi trên đường, cũng chẳng nhanh hơn đi bằng hai chân là bao nhiêu, chỉ có ưu điểm là đỡ phiền phức, không cần xách hành lý.

Bạch Mẫn thường xuyên quay đầu nhìn về phía Tưởng Vân, thấy Tưởng Vân bình tĩnh nhìn đồng ruộng, trong lòng cô ta có chút không thoải mái.

Thật ra… Quan hệ giữa cô ta và Trương Xuân Hoa không có tốt đến như vậy.

Người thân thiết với Trương Xuân Hoa là nguyên chủ, còn cô ta chỉ là một người xuyên tới “thay thế” mà thôi.

Vì để duy trì tình bạn giữa nguyên chủ và Trương Xuân Hoa, cô ta vừa định đề nghị ba nữ thanh niên trí thức đều chuyển đến nơi ở mới, ít nhất họ cũng có một người bạn đồng hành để củng cố dũng khí. Không ngờ Trương Xuân Hoa lại lên tiếng nhanh như vậy, càng không ngờ Tưởng Vân lại vui vẻ đồng ý.

Nói thật, nếu chỗ ở bên khu thanh niên trí thức rộng rãi một chút, cô ta cũng muốn ở một mình, như vậy sẽ dễ dàng giữ bí mật hơn.

Xe bò tiến vào Bạch gia trang, trưởng thôn bảo hai đội trưởng sản xuất mỗi người đi đưa các thanh niên trí thức được phân công cho đội sản xuất của mình. Sau đó ông ấy chắp tay sau lưng đi ra ruộng.

Đội trưởng đội sản xuất Hồng Kỳ trước tiên đưa bốn thanh niên trí thức đến khu thanh niên trí thức lúc đầu, cuối cùng mới đưa Tưởng Vân qua bên kia, còn đặc biệt dặn dò thêm vài câu.